Phan Châu Mộng bị đánh lệch mặt sang một bên, gương mặt non mịn sưng đỏ ngay lập tức, cô ta che mặt, chỉ vào Thôi Giai Kỳ, phẫn nộ nói: “Sao cô lại đánh người?”
Bọ họ quá ồn ào, Trang Vĩ Tuấn đang ngủ say cũng bị tiếng ồn đánh thức, Trang Vĩ Tuấn thấy Phan Châu Mộng che mặt, xuyên qua kẽ tay vẫn có thể trông thấy vết sưng đỏ trên mặt cô ta, anh ta xụ mặt nhìn Thôi Giai Kỳ: “Em điên rồi à? Sao vừa đến đã đánh người?”
Đã bao giờ Thôi Giai Kỳ thấy Trang Vĩ Tuấn hung dữ với cô ta như vậy đâu? Cô ta tủi thân mặt mày đỏ bừng: “Anh Tuấn, con điếm này đáng bị đánh, cô ta làm ra chuyện như thế, bây giờ còn đến quấn lấy anh, cô ta chính là một kẻ đê tiện.”
“Đủ rồi, em mở miệng cứ nói đê tiện đê tiện, bản thân em thì cao quý đến đâu? Anh không ngờ em lại là người dã man như vậy.” Trang Vĩ Tuấn giận dữ, mấy ngày nay Phan Châu Mộng dốc lòng dốc sức chăm sóc anh ta, anh ta đều nhìn thấy hết, mà Thôi Giai Kỳ vừa đến đã đánh người, quả thật là ngang ngược không nói lý lẽ.
Thôi Giai Kỳ che miệng, vẻ mặt khó tin: “Anh Tuấn, anh nói em dã man? Em...”
“Chẳng lẽ không phải? Em ra tay đánh người vốn đã không đúng, anh nói em vài câu thì đã sao?”
“Anh Tuấn, em...”
“Cút ra ngoài, anh không muốn thấy em nữa.”
Đôi mắt Thôi Giai Kỳ lập tức đỏ bừng, cô ta bật khóc chạy ra ngoài.
Chờ Thôi Giai Kỳ rời đi, Phan Châu Mộng mới nhìn Trang Vĩ Tuấn, nhỏ tiếng nói: “Có lẽ cô Thôi không cố ý đâu, cô ta giận quá thôi.”
“Cô đừng nói giúp cô ta nữa, cô ta là cô chủ nhà giàu bị chiều hư.”
Phan Châu Mộng cúi đầu, không nói gì, dù sao cô ta cũng đã đạt được mục đích.
Chỉ cần cô ta khiến Trang Vĩ Tuấn và Thôi Giai Kỳ xa cách nhau, xem như cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ, đến khi đó Mộ Thi Hàm có thể tha cho cô ta rồi nhỉ?
......
Thứ bảy, Mộ Thi Hàm hiếm khi được ngủ nướng, sau khi cô đánh răng rửa mặt đơn giản xong bèn xuống lầu.
Hôm qua sau khi Thôi Giai Kỳ bị Trang Vĩ Tuấn mắng đã khóc rất lâu, sau đó lại đến quán bar uống say, lúc thức dậy cả người ủ rũ.
Mộ Thi Hàm thì ngược lại, thoạt nhìn tinh thần cô hăng hái, hôm nay cô mặc áo thun trắng in hình hoạt hình, phối cùng quần skinny màu xám nhạt, quần ôm vừa vặn tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của cô.
Ăn mặc như vậy khiến cô như trở về những năm tháng cấp ba, rực rỡ lại tràn ngập sức sống.
Thôi Giai Kỳ nhìn Mộ Thi Hàm, vẻ mặt chấn động: “Chị họ, phong cách gần đây của chị, thật sự khiến người ta kinh ngạc.”
“Hôm nay ra ngoài chơi với Tử Sâm, muốn mặc thoải mái một chút.” Mộ Thi Hàm lười biếng đáp một câu.
Thôi Giai Kỳ nghe Mộ Thi Hàm gọi Lãnh Tử Sâm là Tử Sâm, ngạc nhiên không thôi: “Chị họ, chị và Lãnh Tử Sâm đã phát triển đến độ thân mật như vậy rồi sao?”
“Ừm.”
Mộ Thi Hàm lười nhác trả lời một câu rồi vào phòng ăn.
Vừa ăn sáng xong Lãnh Tử Sâm đã đến, Mộ Thi Hàm khoác chiếc ba lô nhỏ rồi ra ngoài.
Lãnh Tử Sâm thấy cô ăn mặc như vậy, không khỏi nhướng mày.
Mộ Thi Hàm để ý biểu cảm của anh, nhỏ tiếng hỏi: “Em mặc như vậy, có phải quá tùy ý rồi không?”
“Không phải, chỉ là đột nhiên cảm thấy hình như anh là trâu già gặm cỏ non.” Lãnh Tử Sâm mỉm cười.
“Anh không già mà.” Mộ Thi Hàm nghiêm túc nói.
Lãnh Tử Sâm bật cười thành tiếng.
Mộ Thi Hàm nhìn anh: “Sao vậy ạ?”
“Không có gì, cảm thấy cách em an ủi người khác rất đặc biệt, cực kì đàng hoàng nghiêm túc.”
“Chuyện này buồn cười lắm sao?”
“Không phải, gặp em tâm trạng tốt nên mới cười thôi.”
Mộ Thi Hàm vô cùng nghi ngờ anh đang cười trêu cô, đáng tiếc không có chứng cứ.
......
Biệt thự Thiên Tuyền không hổ là thiên đường ăn uống vui chơi, chỗ này còn mở một khu chuyên dành cho người ta đua xe.
Lúc Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm đến, đã có rất nhiều cậu ấm đến trường đua.
Trên đường đua, rất nhiều xe mô tô đã được tân trang đang đậu ở đấy.
Đám cậu ấm này, ai nấy đều mang theo phụ nữ, như vậy lúc bọn họ thi đấu, sẽ có người la hét cổ vũ cho họ.
Lãnh Tử Sâm dẫn theo Mộ Thi Hàm vừa đến trường đua, đã có vài người bước lên đón tiếp, người đầu tiên lên tiếng là Giang Cửu Lương: “Tử Sâm, em tưởng anh sẽ không đến chứ, vừa nãy cái thằng Bạch Thiết Phi kiêu căng lắm, nói là hôm nay thắng chắc.”
Nhắc đến Bạch Thiết Phi, Lãnh Tử Sâm cười lạnh: “Một kẻ cặn bã thôi, muốn thắng ư? Nằm mơ đi.”
Bạch Thiết Phi là con trai chủ tịch tập đoàn Bạch thị, cậu ấm chơi bời nổi tiếng thành phố A, cả ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, làm quen bạn bè cũng toàn đám con nhà giàu chỉ biết chơi bời ăn không ngồi rồi.
Lãnh Tử Sâm và Giang Cửu Lương đang trò chuyện, Bạch Thiết Phi đã dẫn theo bạn bè của gã đến đây.
Gã vừa liếc nhìn đã trông thấy Mộ Thi Tuyết đứng bên cạnh Lãnh Tử Sâm, gã huýt sáo, cười hì hì nói: “Ồ, Lãnh Tử Sâm, anh bắt được cô học sinh cấp ba này từ đâu thế, ngon đấy, ông đây thích.”
Sắc mặt Lãnh Tử Ngôn lạnh lẽo, trầm giọng lên tiếng: “Cặn bã, miệng mồm sạch sẽ một chút, nếu không ông đây đánh cho răng rụng đầy đất.”
“Ôi chao, chẳng phải chỉ là một con điếm thôi sao? Đến mức đó không? Hay là thế này, lát nữa tôi và anh đấu một ván, nếu tôi thua, anh muốn gì cũng được, nếu tôi thắng, nhường gái của anh cho tôi, thế nào?”
“Nằm mơ đi.” Lãnh Tử Sâm hừ một tiếng khinh thường.
“Sao hả? Anh không dám à? Haha, không ngờ nha, cậu Lãnh cũng có lúc sợ hãi đấy, hiếm có ghê.” Bạch Thiết Phi cười nhạo nói.
Đám người cùng một bọn với Bạch Thiết Phi cũng cười lớn: “Vì một người phụ nữ mà nhát thế, có cần vậy không? Khí phách chút đi?”
“Tử Sâm, đấu với anh ta đi, với cái kiểu mèo ba chân của anh ta, sao có thể thắng anh được?”
“Đúng là anh ta không thắng tôi được, nhưng Lãnh Tử Sâm tôi sẽ không lấy người phụ nữ của mình ra đặt cược, chuyện này không liên quan đến thắng thua của tôi.”
Bạch Thiết Phi nghe Lãnh Tử Sâm nói vậy, nhìn Lãnh Tử Sâm với vẻ đùa cợt: “Xem ra người phụ nữ này không đơn giản, khiến cậu Lãnh coi trọng như thế, làm sao đây? Tôi càng muốn có cô ta hơn rồi.”
Bạch Thiết Phi nói xong, lại chuyển sang Mộ Thi Hàm, cười hì hì lên tiếng: “Gái à, theo anh Bạch nhé? Đảm bảo khiến em sướng đến bay...”
Bạch Thiết Phi còn chưa nói hết, mọi người đã nghe một tiếng rầm vang lên, Bạch Thiết Phi bị Lãnh Tử Sâm đá ra ngoài.
Bạch Thiết Phi từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Lãnh Tử Sâm nói: “Dám ra tay với ông đây? Anh em, lên cho tôi, đánh chết tên đó.”
Nhóm người Giang Cửu Lương vội vàng đứng thành một hàng với Lãnh Tử Sâm: “Bạch Thiết Phi, anh bị đánh là đáng đời, là anh khiêu khích trước, không thể trách người khác.”
“Khiêu khích?” Bạch Thiết Phi phẫn nộ: “Tôi khiêu khích thì đã sao? Tôi thích cô gái này, hôm nay, tôi lấy cô ta chắc rồi.”
Người của hai phía đứng đối diện nhau, tình thế căng thẳng.
Mộ Thi Hàm vẫn luôn đứng đó không nói tiếng nào, đột nhiên thốt lên: “Tôi đấu với anh.”
Bạch Thiết Phi sững người, gã không nghe nhầm đâu nhỉ? Cô gái thoạt nhìn như học sinh cấp ba này muốn đua xe với gã? Gã có nghe nhầm không? Chắc không phải cô bệnh tâm thần đấy chứ? Cô gái này nhìn qua rõ ràng rất ngoan ngoãn, sợ là ngay cả xe mô tô cũng không biết lái?
Gã lập tức hứng thú: “Em chắc chứ? Nếm em thua, phải làm người phụ nữ của ông đây.” “Được thôi, nhưng nếu tôi thắng, anh phải để Lãnh Tử Sâm đánh một trận, đồng thời bắt đầu từ ba khúc xương sườn.” Mộ Thi Hàm vươn tay, giơ ra ba ngón.
“Chuyện này...” Vừa nghĩ đến bị Lãnh Tử Sâm đánh gãy ba khúc xương sườn, Bạch Thiết Phi hơi chần chừ.
Mộ Thi Hàm lại nhìn gã, hỏi với vẻ khiêu khích: “Thế nào? Không dám sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]