Sư gia Nghiêm Thừa Chí tuổi chỉ mới hai sáu nhưng tính tình khó chịu nhưmột ông già sáu mươi hai. Mỗi lần người khác nhìn thấy hắn, không phảiđang nhăn nhó đăm chiêu, thì cũng là buồn phiền thở dài. Quả thật, hắnluôn bận rộn sự vụ trong nha môn, nếu muốn hắn cười, trừ phi đem đổi tri phủ khác.
Sáng sớm hôm nay, thái độ của Thừa Chí đại nhân đặc biệt lăng liệt. Thời tiết cũng như muốn trêu ghẹo hắn, kéo giông tố đầy trời. Đầu tháng sáulà thời gian giao mùa, ở Tiết Châu bắt đầu có những cơn mưa xuất hiện.Nhưng cơn mưa suốt cả ngày hôm qua thật khiến hắn vô cùng tức tối. ThừaChí rất ghét trời mưa.
Mỗi khi trời mưa thì không khí thật là ẩm ướt. Trời ẩm ướt thì Mạc đạinhân sẽ ngay lập tức đổ bệnh. Mà hễ tri phủ đổ bệnh, công việc sẽ đổ lên đầu sư gia. Quả nhiên chỉ một lát sau, người bên Mạc phủ liền chạy quathông báo đại nhân sốt cao nằm ở nhà. Mặt Thừa Chí liền đen hơn đít nồinấu củi.
Hắn lầm lũi đi ra phía sân sau nha môn, tức tối chỉ tay lên cao kêu haitiếng “Trời ơi!” Một đạo sét chớp loé, kèm theo tiếng sấm rền vang. Hắnsợ hãi thu tay lại, không dám than trời trách đất trong lúc giông bãonữa. Tất cả hành động buồn cười đó đều bị Hoài Niệm nhìn thấy. Nàng thềrằng mình đã lấy bánh bao nhét vào miệng, nhưng tiếng khùng khục vẫn cứrỉ ra ngoài.
Thừa Chí giật mình quay lại, nhìn thấy một bà lão ăn bánh bao bị mắcnghẹn. Hắn liền ra tay cứu nạn, đi tới vỗ mạnh vào lưng bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/51319/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.