Lui vào mật thất, y đóng kín cửa để bảo đảm không ai có thể ra vào. Lầntay tháo chiếc mặt nạ bạc ra, y thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế.
“Tên con là Lưu Quang Trường Thanh, là nhi tử của Lưu Quang Cảnh Hào ta.”
Y nhắm mắt, thở dài. Từng lời của phụ hoàng như vẫn còn vang vọng bêntai. Trường Thanh, mãi mãi thanh xuân, thật là một cái tên mỉa mai biếtchừng nào. Y cảm thấy trong lồng ngực vô cùng khó chịu, tay vừa đưa lênmiệng, một ngụm máu đã phun ra tới nơi rồi. Trường Thanh quen thuộc rútkhăn tay ra lau chùi vết máu kia, gọn gàng sạch sẽ như chưa từng có việc gì xảy ra. Y kiểm tra thân thể, nhận ra máu vẫn chưa dây lên trang phục của mình. “Thật là may mắn quá.”
Là hoàng tử của tiền triều, là người được vạn dân gửi gắm ước mơ phụcquốc, y cảm nhận gánh nặng trên vai trĩu xuống như muốn đè chết mình. Là một kẻ mang tử mệnh trên người, có ước hẹn với diêm vương sẽ về chầutrước năm hai mươi tuổi, y thật sự có thể phò tá phụ hoàng phục quốc ư?Trường Thanh ‘bất hứa nhân gian kiến bạc đầu’.
Không ai trên đời được phép chọn nơi mà mình sinh ra cả, cũng khôngngười nào có thể chống lại số mệnh mà ông trời đã sắp đặt sẵn. Mang cáidòng máu họ Lưu này chính là tội nghiệt lớn nhất mà y phải tự gánh lấy.
Trường Thanh gồng tay thành nắm đấm, đập mạnh lên bàn. Mấy thứ đặt gầnđó nảy tung lên. Gói đồ trong tay nãi bung ra, lăn lốc trước mặt y.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/1948095/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.