🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Người về người ở khéo buồn sao,



Tức tối mình thay biết lẽ nào.



Tơ tóc lời kia còn nữa hết,



Đá vàng lòng nọ xiết là bao.



Nổi cơn riêng giận ngày trời ngắn,



Mỏi mắt chờ xem bóng nguyệt cao.



Sớm biết lẽ trời lí có hợp,



Thì mười năm trước bận chi nao.(“An Hưng ngụ thứ”, Hồ Xuân Hương)



Hoài Niệm cầm bức thư trong tay mà run rẩy. Nàng đọc đi đọc lại vẫnkhông thể hiểu nổi ý tứ của Thừa Chí. Đây mà là thư gửi một lão bà ư? Rõ ràng là còn chất chứa ẩn ý bên trong. Nào là tơ tóc, nào là đá vàng.Hắn muốn huỷ hoại danh tiết của Niệm bà bà ư? Nàng hét lên một tiếng,đạp cửa sổ nhảy khỏi lầu cao của Thính Phong các, tốc hành trực chỉ nhamôn Tiết Châu.



- Nghiêm Thừa Chí, mau ra đây. - Hoài Niệm hét lên được một câu dài hiếm hoi mà không hề bị lắp.Tiếng thét kinh động hết thảy mọi người đang làm việc trong nha môn. Tất cảrần rần chạy ra, nhìn thấy cô nương mày điêu phấn trác, dung mạo tuyệtdiễm đang đứng giữa công đường giận dữ. Đám nha dịch vây xung quanhnàng, côn gỗ rút ra thủ thế.



- Cô nương, nha môn trọng địa, không được tự tiện xông vào. - Một người lên tiếng nhắc nhở.Hoài Niệm quắc mắt nhìn bọn họ, tay xuất chiêu, mười mấy đầu côn răng rắcrơi xuống đất. Đám nha sai nhìn thấy nàng tay không chặt ngang đầu côn,thầm kinh dị hãi hùng, đồng loạt lui ra xa năm bước.



- Cô nương này, đừng làm loạn. Có gì chúng ta thương lượng.

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/1948093/chuong-27.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.