Hoài Việt đang dùng khinh công lao đi, bỗng nhiên dừng hẳn lại. Hắn xoayngười, lộn ngược lên cành cây, rồi dùng thuật bế khí ẩn thân. Trong đêmđen âm u tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thổi lùa qua kẻ lá. Một ngày trăngnon không chút ánh sáng rọi xuống nhân gian.
Bóng đen theo dõi lướt trên mặt đất im ru. Hắn nheo mắt, đánh giá đốiphương cũng có chút bản lĩnh. Đang ở trên đất của kẻ địch, Hoài Việt đâu dám khinh suất. Hắn có thể làm trinh sát, đối phương cũng không thiếugì ám vệ canh phòng. Tuy Hoài Việt có thể ở nơi này ẩn thân tới sáng,nhưng hắn lại đang có việc gấp phải đi ngay.
Trường kiếm vừa rút khỏi vỏ đã mang đến ánh sáng bén ngót. Đối phương chưa kịp phản ứng gì, lưỡi kiếm đã kề sát trên cổ rồi.
- Bích Tuyền! - Hoài Việt hoảng hốt kêu lên.Chính bản thân Bích Tuyền mới là kẻ kinh hãi trên hết. Nàng vốn rất tự tinvới trình độ võ công của mình. Nhưng với đòn tấn công vừa rồi của HoàiViệt, nàng ngoài việc ngửa cổ chịu chết cũng không có nửa điểm kịp phảnkháng. Cô Tinh Độc Bộ, đệ nhất kiếm khách, cũng không phải là lời đồnthổi bậy bạ. Như vậy mới thấy được trước giờ hắn cũng chỉ đùa giỡn vớinàng.
Lấy trình độ của Hoài Việt, nàng vĩnh viễn không có tư cách đánh trúnghắn. Bích Tuyền khẽ lách người, né nhanh khỏi lưỡi kiếm bén ngót kia.Nàng đưa tay sờ cổ, cảm thấy có chút đau rát. Với tốc độ như vậy, lựcđạo thế kia mà kịp dừng tay, cũng đủ thấy hắn quá tài năng rồi.
Hoài Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-oi-nguyet-lao-thuc-lu-lan/1948033/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.