Chương trước
Chương sau
“Sao… thế…” Một chữ “hả” vẫn còn đang mắc ở cổ họng, nguy hiểm nheo đôi mắt lại. Mộc Ly dừng bước chân đang sải ra, trong bụng cười lạnh, tốt thôi! Ta không tới tìm ngươi, ngươi đã tự nộp mình đến cửa tìm chết rồi! Thì đừng trách cô nãi nãi ta lòng dạ độc ác!

Người tới là một phi tần mặc cung trang màu hồng, bao bọc vóc người xinh xắn đáng yêu trước lồi sau lõm của nàng ta, da thịt trắng nõn nhẵn bóng như ngọc, nhưng trên mặt lại trát một lớp phấn trắng thật dày, trên mắt thêu hoa to nhãn ảnh xinh đẹp màu lam càng tôn thêm vẻ yêu mị của nàng ta, đi theo phía sau là một đám cung nữ và mỹ nhân từ cấp phi trở xuống.

Mộc Ly nhìn đám người càng ngày càng tới gần, trong lòng cười nhạt, điệu bộ to lớn nhỉ, nhỏ giọng phân phó Tuyết Lê một câu, trăm mối tâm tư trong lòng Mộc Ly đã và đang cuộn trào.

“Ô! Hoàng hậu nương nương, sao người lại không mang giày thế? Bị cảm lạnh rồi thì sẽ không có thái y nào dám đến lãnh cung này điều trị cho người đâu”. Linh Phi gian ác nhếch khóe môi đánh giá Mộc Ly bị ghét bỏ (nguyên văn sừng đỏ, ta nghĩ sừng đỏ là để chỉ những người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ),ngôn ngữ châm chọc rõ ràng, mặc dù mỗi câu nói đều cung kính, nhưng mỗi câu cũng đều mang theo dao.

Mộc Ly không buồn không giận nhìn đám người Linh Phi đã đi đến gần, linh quang không chút ấm áp liếc nhìn Linh Phi đang nhếch mép cười ác độc. Nàng, khóe môi nhếch lên vừa đúng bốn mươi năm độ, cười đến vân đạm phong khinh, cười đến nghiêng nước nghiêng thành.

“Linh Phi nương nương kim an” Tuyết Lê không kiêu ngạo không siểm nịnh thỉnh an đám người Linh Phi, khuôn mặt nhỏ thanh tú mang theo cung kính nhưng nụ cười lại lạnh nhạt, khiến người ta rất khó tưởng tượng tiểu nha hoàn nho nhỏ này lại có thể bình tĩnh như vậy.

Khinh thường quét mắt qua Tuyết Lê vẫn đang nửa quỳ thỉnh an nàng ta. Linh Phi cười càng không có chút kiêng nể nào. Người ta nói phượng hoàng bị thua còn không bằng gà, xem ra câu nói này thật không sai. Nếu như trước kia nàng ta làm gì có gan để cho người bên cạnh Hoàng hậu quỳ lâu như vậy.

“Tuyết Lê, bổn cung không bảo em quỳ, quỳ ai chứ? Mau đứng lên”. Mộc Ly cười cười, không nhìn đám phi tần trước mặt, vươn tay dìu Tuyết Lê đang quỳ đứng dậy, giống như đám người Linh Phi bọn họ là không khí không tồn tại vậy.

“Dạ! Hoàng hậu nương nương” Tuyết Lê cười ngọt ngào, thái độ này so với thái độ không rắn không mềm với Linh Phi chênh lệch cả mười vạn tám nghìn dặm.

“Lẽ nào bổn cung không phải người? Hay ngươi vẫn còn chưa mở to mắt ra?!!” Linh Phi nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn Mộc Ly ở trước mặt hoàn toàn không đặt nàng ta vào trong mắt, hận đến nghiến răng ken két, mà đám mỹ nhân sau lưng nàng ta chỉ đơn giản tới xem kịch vui thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.