Tuyết Lê khẽ nhíu mày, nghĩ một lát nhanh như ngựa thần lướt gió, nhướn mi: "Mười lượng bạc này á, đã đủ cho lão bách tính nghèo khổ ăn suốt mấy tháng liền rồi đó!"
"Hả... Thật đúng là đáng tiền". Trợn trắng mắt, Mộc Ly nnăn chiếc mũi nhỏ xinh, kéo Tuyết Lê còn đang đứng nguyên tại chỗ, thẳng tiến vào phố xá sầm uất.
Lúc này vừa đúng lúc đèn mới lên rực rỡ, Phượng Đô Thành (thủ đô của Phượng Lân quốc) một mảng đèn đuốc sáng rực. Mặc dù không có bóng đèn cao cấp như của thế kỉ hai mươi mốt, nhưng lại có đèn lồng lưu ly đủ loại hoa mang phong vị cổ xưa. Mặc dù không có xe ô tô thể thao nổi tiếng ở thế kỉ hai mươi mốt, nhưng mọi người lại có xe ngựa cộng thêm hai chân của chính mình, vẫn có thể nói là một mảng cổ xưa à.
Đôi mắt to lóng lánh như ngọc lưu ly của Mộc Ly, chuyên tâm ngắm nhìn xe ngựa và dòng người qua lại. Nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy mất mát lạc lõng, không tự giác nghĩ đến đất nước Trung Quốc mình đã từng sống hai mươi mấy năm. Vẫn cứ muốn lấy những thứ này với "kiếp trước" ra so sánh, nàng ép buộc mình nghĩ về điều tốt. Nhưng tâm trạng lại bị xâm chiếm bởi cảm giác cô đơn lạc lõng cực độ. Ngay cả lúc tách xa khỏi Tuyết Lê cũng đồng cảm giác cô đơn lạc lõng không thể phân biệt rõ.
Phượng Lân quốc nằm ở phía nam đại lục Vô Bi, với đặc sản là tơ lụa và lá trà xuất khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-noi-trong-lanh-cung-khuynh-quoc-khi-hau/2236463/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.