Lẽ nào người trước mặt thật sự đến không thấy bóng đi không thấy hình sao? Nếu không tại sao nàng không biết hắn ta đến khi nào chứ, năng lực phòng ngự của bản thân từ khi nào lại thấp đến nỗi kẻ địch đứng ngay trước mắt cũng không biết?
Vũ Tiêu Nhiên vẫn không nói gì, hắn ngồi ở trên cao nhìn xuống Mộc Ly đang cúi thấp đầu, con ngươi thâm sâu như hắc bảo thạch dán chặt lên người Mộc Ly, đôi tròng mắt đã gỡ bỏ sự lạnh lùng và vô tình thường ngày. Tuy rằng Mộc Ly đang cúi đầu, nhưng lại lấy được hai mươi vạn phần tinh thần, chẳng biết vì sao, nàng vẫn cảm nhận được hơi thở lạnh như băng không giống bình thường trên người Vũ Tiêu Nhiên.
Dường như như bên người không có thay đổi từ loại cảm giác lành lạnh đó trở thành bình ổn hài hòa?
Lặng lẽ giương đôi mắt sáng mang theo sự hoài nghi, đối diện lại là đôi con ngươi đen nóng rực sâu thẳm, mang theo sự tiếc thương nhàn nhạt, mang theo một chút rầu rĩ, thậm chí còn mang theo một chút ảo não, không còn sự lạnh lùng thường ngày, càng không còn sự lãnh khốc vô tình trước kia, khuôn mặt Mộc Ly nhất thời đỏ lên, nàng dường như đã sinh ảo giác rồi, đây mới thực là Vũ Tiêu Nhiên sao?
Chắc không phải đâu!!
Nhưng mà đâu có ai quy định trời sinh phải như thế nào chứ?
Đôi chân vừa nhấc lên, Vũ Tiêu Nhiên không hề bận tâm đẩy Mộc Ly cùng ngồi trên giường gỗ cứng ngắc, không đợi Mộc Ly khiếp sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-noi-trong-lanh-cung-khuynh-quoc-khi-hau/2236411/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.