Bên trong nhà lao rất yên lặng, yên lặng tới nỗi ngoài tiếng hít thở của vài người ra thì chỉ có thể nghe được tiếng cây kim rơi, lông mi dài khẽ rung. Mộc Ly chậm rãi mở mắt, vừa vặn liếc thấy một góc của Minh Hoàng khi đó đang vội vã rời khỏi nhà lao, thân thể không kìm được khẽ run, nàng nở nụ cười lạnh nhạt với Thái hậu đã yên lặng ngồi ở trong nhà lao một lúc lâu.
Cười đến bi thương, cười đến thê lương, nhưng cũng rất hờ hững, nàng vốn là người con gái lạnh nhạt thích yên tĩnh như vậy, chỉ bởi vì bản thân nàng không cho phép.
"Được... Ta, đồng ý với bà". Khẽ nhếch đôi môi tái nhợt, giống như đã sống lâu như vậy, nàng mới nhẹ nhàng chậm rãi đưa ra một quyết định, nhưng khiến cho Hoàng thái hậu nãy giờ vẫn đợi ở chỗ này thở hắt ra một tiếng, không ai phát hiện ra hình bóng lảo đảo rời đi bên ngoài nhà lao.
Không khí bên trong nhà lao vẫn không vì câu nói của Mộc Ly mà thoải mái lên tí nào, trái lại còn thêm áp lực, cũng không biết từ người nào tỏa ra nữa, tên mặc y phục thái giám xanh lam lẳng lặng đứng bên Hoàng thái hậu cao quý đoan trang, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Mộc Ly chằm chằm, Mộc Ly cũng nâng đôi mắt to sáng như thủy tinh đáng giá tên thái giám to gan này một phen.
Không giống những tên thái giám khúm núm vâng vâng dạ dạ bình thường, xem ra tên thái giám này rất to gan, hắn mặc y phục thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-noi-trong-lanh-cung-khuynh-quoc-khi-hau/2236397/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.