Từ Hoán Y Cục trở về Tương Tư các vốn không cần phải đi qua Ngự Hoa Viên, tiếc là không biết vì sao trong đầu Mộc Ly vẫn luôn nghĩ đến ‘mỹ nhân’ dưới tàn cây hoa rụng, nhớ lại tròng mắt màu xanh nhạt của ngưới đó, nụ cười ấm áp yếu ớt, lúc này mới dẫn tới đi nhầm đường, đợi khi phục hồi tinh thần thì người đã ở trong Ngự Hoa Viên.
Lúc này bóng đêm càng dày đặc, nhìn không rõ cảnh sắc ở Ngự Hoa Viên, chứ đừng nói bóng người, âm thầm nói nhỏ một tiếng. Mộc Ly xoay người 90 độ chuẩn bị quay trở lại, nào biết vừa quay đầu bèn đụng vào một bức tường thịt.
Âm thầm nhíu đôi mày thanh tú, Mộc Ly vuốt cái trán bị đụng đau chuẩn bị nhường đường cho đối phương. Nào biết, nàng trái một bước người nọ cũng trái một bước, không biết có phải trùng hợp hay không. Mộc Ly hướng phải, người nọ cũng vừa khéo đi theo bên phải. Rốt cuộc, Mộc Ly nổi cáu, ngẩng đầu lên lặp tức giận dỗi mắng: "Đường rộng như vậy ngươi đi theo ta làm gì, ngươi thần kinh. . . Bệnh. . . A. . . . . ."
Âm thanh run rẩy kéo dài, cuối cùng Mộc Ly ngẩng đầu nhìn cái người đã cản trở mình, bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt phượng đồng thời thoáng qua rất nhiều biến hóa, một không nhẫn nại, một nghi ngờ, một kinh ngạc, một khiếp sợ. . . . . .
"Hoàng thượng vạn tuế." Lạnh lùng nghiêng người, Mộc Ly hoảng sợ cúi đầu, sợ hãi khom nửa người cúi thấp đầu thỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-noi-trong-lanh-cung-khuynh-quoc-khi-hau/2236310/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.