Giữa lúc Mộc Ly vẫn còn suy nghĩ về câu hỏi kia, bàn tay to dưới cằm đã từ từ tăng thêm lực đạo, tựa như muốn bóp nát mặt của nàng. Mộc Ly bị đau chậm rãi mở hai mắt ra, đầu tiên là chống lại một đôi mắt phượng sáng hơn cả ánh mặt trời.
Nghi ngờ, tức giận, bi thương, đau đớn, những cảm xúc đó xuất hiện dồn dập trong đôi mắt đen như bảo thạch ấy, thoáng qua rất nhanh, nhanh đến mức Mộc Ly không kịp để giải thích những tâm tình này từ đâu mà có, thì tất cả đã trở lại bình thường.
"Hoàng thượng vạn tuế, nô tỳ không phải cố ý đụng người." Mộc Ly không biết phải làm gì, vì vậy chỉ có thể giả bộ ngu. Nhưng nàng không biết, người trước mắt bởi vì những lời này của nàng, tâm tình vốn đang tức giận bỗng chốc trở nên điên cuồng hơn.
Đột nhiên gương mặt tuấn tú của Vũ Tiêu Nhiên kề sát Mộc Ly, gần đến nổi nàng có thể ngửi được rõ ràng hơi thở nam tính trên người hắn, cùng với lồng ngực đang phập phồng lên xuống kia, còn có bàn tay đang nắm cằm nàng khẽ run nhè nhẹ.
"Nô tỳ? Ha ha. . . . . ." Vũ Tiêu Nhiên đột nhiên cười ầm lên, khiến Mộc Ly không hiểu gì cả, chỉ có thể mờ mịt và vô tội nhìn hắn đang cười như điên, nàng tự xưng là nô tỳ chẳng lẽ sai sao? Cung nữ đều không phải tự xưng như vậy à!
"Ba năm, ta phái 1 vạn người bí mật tìm kiếm nàng ba năm, vậy mà cuối cùng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-noi-trong-lanh-cung-khuynh-quoc-khi-hau/2236307/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.