"Rót trà cho trẫm."
Trước sau như một, mấy chữ lạnh lùng, nghe không ra bất kỳ tức giận gì, Mộc Ly hơi kích động, còn có thể nói chuyện, chứng tỏ vết thương của hắn không có gì đáng ngại, ít nhất cũng khiến nàng an tâm không ít, song song đó không cần phải ôm lòng áy náy với vết thương của hắn nữa.
Mộc Ly từ trên bàn gỗ tiện tay rót một ly trà, hai tay đưa tới, để bảo đảm thành ý của mình, nàng đã dùng hai tay dâng trà. Chẳng qua hồi lâu cũng không thấy Vũ Tiêu Nhiên đưa tay ra lấy, Mộc Ly cho là hắn không thấy, nói thêm một câu: "Vũ Tiêu Nhiên, trà của ngươi!"
Mãi đến lúc hay cánh tay duỗi thẳng của Mộc Ly bắt đầu đau đớn, vậy mà hắn cũng không chịu quay đầu lại liếc mắt nhìn. Mộc Ly cười khẩy, chuẩn bị thu tay về thì Vũ Tiêu Nhiên lại đột ngột cầm cái ly lên, Mộc Ly thở phào nhẹ nhõm, nể tình hắn bị thương, không so đo với hắn, ai ngờ. . . . . .
"Lạnh!" Phun ra hai chữ lạnh lẽo, thuận theo đó, ly trà phát ra âm thanh thanh thúy, ‘Xoảng’ một tiếng, trong nháy mắt biến thành mảnh vụn trên mặt đất, nước trà bắn tung tóe làm vạt áo của Mộc Ly ướt một mảng lớn. Mộc Ly cười lạnh, thầm suy đoán hắn rốt cuộc muốn đày đọa nàng thế nào.
Có thể đày đọa nàng như thế nào nhỉ!
Ngộ thiện tắc thiện*, gặp ác, Mộc Ly càng ác hơn. Tuy đôi lúc nàng tốt đến mức không biết nổi cáu là gì. Nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-noi-trong-lanh-cung-khuynh-quoc-khi-hau/2236289/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.