Phượng Lâm cưỡi bạch mã, hồng y xinh đẹp bay phấp phới trong gió, hắn hí nửa tròng mắt hào phóng nhận lấy đến mọi ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, miệng cười giống như hoa anh túc.
Chuyện không ngờ là một tháng sau, hắn rốt cuộc lại đứng trên mảnh đất này, lần trước ra đi không từ giả, lần này, nhất định phải mang nàng theo. . . . . .
"Có đói bụng không?" Lại gần kiệu hoa, Phượng Lâm hỏi nhỏ, đôi mắt đào hoa không tự chủ đầy tràn quan tâm.
Cũng không lâu lắm, bên trong kiệu giọng nói của thiếu nữ giống như thiên âm nhẹ nhàng truyền đến: "Không đói."
Hai chữ vô cùng đơn giản, trong trẻo sạch sẽ, nó tựa như tiếng vang của hai mảnh ngọc chạm vào nhau.
Phượng Lâm nhìn lướt qua, môi đỏ tươi nâng lên: "Lát nữa có đói bụng thì nói cho ta biết."
Bỗng nhiên, trầm mặc hồi lâu, rèm vải treo trên cửa sổ nhỏ bên hông kiệu hoa lắc lư, một cánh tay như bạch ngọc nhẹ nhàng vén lên, chỉ nhìn thấy được một bên mặt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp đến hít thở không thông, hai cánh môi mềm mại của nàng hơi giật giật, khóe miệng nở nụ cười tươi như hoa, tiếp màn vải vụt một cái, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đã được ngăn cách với bên ngoài.
Chỉ với một lần liếc mắt nhìn nửa gương mặt thôi, lại khiến đám người mong ngóng ở đây vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ, thậm chí lập tức có họa sư lấy giấy bút vẽ lại gương mặt tuyệt thế kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-noi-trong-lanh-cung-khuynh-quoc-khi-hau/2236164/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.