Chương trước
Chương sau
Bọn họ là tử sĩ, sống vì chủ tử, không thể hoàn thành chủ tử nhiệm vụ chủ tử giao phó đồng nghĩa là chết. Vì vậy bọn họ cho dù chết cũng phải dốc hết sức đối chiến với Mộc Ly.

Chỉ là chẳng ai nghĩ tới, nữ tử trước mắt không chỉ có võ công, hơn nữa còn là một loại võ công quái dị, dù bọn họ xông xáo nhiều năm, nhưng cũng chưa từng gặp qua võ công kì lạ như vậy.

Một bên Tuyết Lê kinh hãi trừng lớn mắt, trong đôi mắt kia có lo lắng nhưng không trọn vẹn, nàng vẫn biết Mộc Ly không phải nhân vật tầm thường, nhưng chưa từng nghĩ nàng ấy có võ công cao siêu đến vậy, nàng và nàng ấy gần như như hình với bóng tuy nhiên lại không biết chuyện này.

Đôi tay Tả Thương Tà ôm ngực lười biếng nghiêng người dựa vào tường, chứng kiến võ công nữ tử quái dị cùng thao tác kỳ lạ thì con ngươi màu lam dưới tấm mặt nạ xẹt qua một tia ánh sáng lạnh. Ngay sau đó, đưa mắt ra hiệu cho bọn hắc y nhân, quát khẽ: "Để Bổn vương tới tiếp ngươi."

Tả Thương Tà liếc nhìn đám người áo đen, bọn họ nhanh chóng lui ra, toàn thân mang theo vết thương dày đặc, trong lúc đó hình như còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

So sánh bộ dạng nhếch nhác của bọn họ, quần áo Mộc Ly hầu như không dính bụi, chẳng qua cảm giác thể lực có chút tiêu hao. Dù sao nhiều cao thủ như thế, cho dù lấy được võ công từ Minh vương đã có thể sử dụng, nhưng chung quy vẫn chưa được thành thạo, lại thêm thân thể Nhan Khuynh Thành quen ăn sung mặc sướng, trong lúc nhất thời có chút khó khăn.

Mộc Ly mặc nam trang, tư thế hiên ngang mạnh mẽ anh khí bức người, cánh môi nhếch lên nụ cười xinh đẹp lạnh nhạt, làm cho người ta nhìn bất giác lầm tưởng Chiến thần xuất thế, nàng liếc nam tử đeo mặt nạ, trêu chọc: "Sao, đám chó săn đánh không lại, ngươi làm chủ tử nhìn không được rồi hả? Thật sự là một chủ tử lương thiện."

Nếu hắn lương thiện, mới là lạ, đang nói chuyện, dưới chân Mộc Ly dùng lực, nương theo gió bay thẳng đến nam tử mang mặt nạ, tay sắc bén như kiếm càng thêm không ngừng công kích, có cừu báo cừu có oán báo oán, đây là tác phong quen thuộc của Mộc Ly. Hôm nay không báo, thì đợi đến bao giờ?

"Ầm ĩ đủ chưa? Đủ rồi hãy đi cùng Bổn vương. Nếu không, đợi làm ngươi bị thương, Bổn vương sẽ đau lòng." Nhẹ nhàng lách người, Tả Thương Tà né tránh công kích của Mộc Ly, môi mỏng lười biếng bật ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.