Mỗi ngày ba lượt trừ thời gian cố định sẽ không có bất kỳ người nào khác tới đây, do vậy cửa đá cũng không nhúc nhích, hôm nay. . . . . .
Nhíu mày, Mộc Ly tiếp tục nhắm hai mắt giả vờ ngủ, không hề hiếu kỳ người đến là ai.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt vang lên, một bóng dáng nhỏ nhắn từ cửa đá đi ra, người tới nhíu chặt mày, ánh mắt rối rắm ảo não nhìn người ngủ trên giường, đôi môi hồng hào trong nháy mắt tái nhợt.
Mộc Ly hơi ngẩng đầu đối diện người được cử đến, nhưng nàng ngay cả lông mi cũng lười nhướng lên, nàng vẫn im lặng ngủ, hơi thở như có như không, dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
"Ly. . . Ly . . . . ." Người tới run rẩy môi, không ức chế được nhỏ giọng một tiếng.
Mộc Ly nhíu mày, mắt phượng híp lại tạo thành một khe hở, nàng miễn cưỡng nhìn người tới một cái, lạnh nhạt nói: "Có việc gì thế?"
Giọng nói kia, lạnh nhạt ngay cả người xa lạ cũng không bằng, giống như họ chưa từng quen biết.
"Ta. . . . . ." Đôi môi tái nhợt giựt giựt, toàn thân Tuyết Lê run rẩy không ngừng, cơ thể mảnh khảnh như cây ngô đồng trong gió: "Không có. . . Chuyện. . . . . ."
Cuối cùng, nàng chỉ nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, lúc này, có lẽ mặc kệ nói gì cũng chỉ là dư thừa.
"Nếu không còn chuyện gì, vậy thì đi đi." Mộc Ly nhắm mắt lại, không để ý tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-noi-trong-lanh-cung-khuynh-quoc-khi-hau/2236102/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.