Cuối cùng, Tuyết Lê nhìn Mộc Ly bình tĩnh, giọng nghẹn ngào gọi thêm một lần nữa: "Ly Ly. . . . . ."
Dung nhan tuyệt thế đứng quay lưng về phía Tuyết Lê, làm cho người ta không nhìn ra một chút cảm xúc nào, cuối cùng Mộc Ly vung tay lên, bất đắc dĩ vẫy vẫy.
Tuyết Lê hiểu những lời này của Mộc Ly, không dám nói rất hiểu, nhưng tối thiểu vẫn hiểu được một ít.
Vì vậy Tuyết Lê biết, nếu nàng ấy đã mở miệng, thì sẽ không thể vãn hồi.
"Đợi chút." Đang lúc Tuyết Lê cảm thấy không còn cơ hội, Mộc Ly đột nhiên lên tiếng gọi nàng ấy lại.
Con ngươi sáng lên, nước mắt như trân châu treo trên mặt, Tuyết Lê mừng rỡ quay đầu lại nhìn Mộc Ly. Mộc Ly chỉ không mặn không nhạt nở nụ cười, gương mặt khuynh thành tuyệt thế khiến Tuyết Lê không hiểu.
Có chút đành chịu, có chút rối rắm.
Tim cứng ngắc, nàng cho rằng, có lẽ, nàng ấy có thể tha thứ cho nàng.
Cười nhạt, giữa đôi lông mày thanh tú loáng thoáng sự bất đắc dĩ, Mộc Ly vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, không hề do dự giao cho Tuyết Lê, giọng nói phảng phất như những hạt mưa bụi truyền đến: "Cái này cho ngươi, vốn là phụ thân giao cho ta, nghĩ đến ta cũng không dùng tới. Ta và ngươi từng là bằng hữu của nhau, nếu có thể ngươi cầm nó rời đi, đến lúc đó tự khắc sẽ có người bảo vệ ngươi một đời bình an."
Nói xong, Mộc Ly cười yếu ớt Tuyết Lê kinh ngạc, tròng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-noi-trong-lanh-cung-khuynh-quoc-khi-hau/2236099/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.