20. 
Hôm đó, tôi cuối cùng cũng gặp lại Lâm Giang Dã. 
Anh ta đã không còn ánh hào quang như trước kia, cả người ủ rũ, chán chường. 
Hơn nữa, Lâm Giang Dã trước đây không biết kiêng nể ai, đắc tội với một số người, cho nên cuộc sống hiện tại cũng không tốt. 
Thật ra tôi cũng không có ý định nói thêm chuyện gì với anh ta. 
Nhưng anh ta lại nhanh chóng đi đến chỗ tôi, hốc mắt lập tức đỏ lên. 
"Xin lỗi em, xin lỗi em…” 
Lâm Giang Dã không ngừng nói mấy lời này, giống như nghĩ rằng chỉ cần anh ta nói một câu "Xin lỗi em", tôi liền có thể tha thứ cho anh ta. 
"Đều là lỗi của tôi, tôi không dám mong được em tha thứ, chỉ mong em về sau có thể hạnh phúc." 
Giọng nói của anh ta nghẹn ngào: "Tôi đúng là một kẻ khốn nạn, là một thằng rách nát, thật sự xin lỗi em." 
Tôi lại nghĩ đến Lâm Giang Dã của lúc trước. 
Trong nháy mắt, anh ta cùng hình ảnh thiếu niên trong trí nhớ tôi hòa lại với nhau. 
Người từng đưa tôi đi ngắm sông, ngắm núi, từng cùng tôi khám phá thế giới. 
Người từng có nụ cười rạng rỡ hệt như ánh mặt trời, sự sôi nổi nhiệt huyết luôn ngập tràn nơi đáy mắt. 
Chúng tôi cùng nằm trên bãi cỏ, cùng ngắm sao trên đỉnh núi. 
Anh ta nói: "Nghiên Nghiên, cả đời này chúng ta phải ở bên nhau, rồi sinh thật nhiều đứa trẻ." 
Anh ta nói: "Thanh xuân của anh chính là em, quãng đời còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-lanh-roi-cho-lam-thi-pha-san-thoi/2886580/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.