Khi tỉnh lại lần nữa, mây hồng đỏ rực trên bầu trời đang tràn vào phòng với ánh sáng rực rỡ như thể đang ôm ấp.
Âm thanh của người bên cạnh đang lật trang sách không lớn, khi tôi vừa cử động một cái, anh ta đã nghe thấy rồi.
Trán được mu bàn tay của anh ta nhẹ nhàng đặt lên.
"Em bị sốt rồi."
"Tại sao buổi sáng em lại không uống sữa?"
Tôi mở miệng, phát hiện ra mình rất khó để có thể phát ra âm thanh.
Cổ họng tôi rất đau, toàn thân gượng gạo vô lực.
Tôi chỉ có thể truyền đạt ý nghĩ của mình bằng cách lắc đầu.
Thẩm Diên Tri khẽ cười một tiếng, ôm chầm lấy tôi.
Anh ta đã thay quần áo, trên người không có mùi thuốc lá, có những chi tiết anh ta để ý đến mức khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy vì tức giận.
Biết tôi không thích mùi thuốc lá, nên anh ta chưa bao giờ hút trước mặt tôi.
"Tôi không uống sữa nữa."
Khi anh bế tôi vào ghế ngồi sau xe, cuối cùng tôi cũng nói ra được câu đó mặc cho cổ họng đau rát khó chịu.
Anh sững người một lúc.
Hình như là tức đến mức bật cười rồi.
"Sao em cứ phải chống đối lại anh để làm gì?"
"..."
Có lẽ, anh ta đã nói đúng.
Có lẽ, tôi chỉ muốn nhìn dáng vẻ anh ta tức điên lên rồi vứt bỏ tôi mà thôi.
Nhưng tôi quá lười để nói thêm bất cứ một lời nào nữa, vì vậy tôi chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-lang-gio/2685337/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.