🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi con người ta nằm trên giường bệnh trong một thời gian dài, họ sẽ trở nên cực kỳ bi quan và chán đời.



Không phải là tôi ghét cái c.h.ế.t, chỉ là tôi cảm thấy bị nhốt trong căn phòng mấy mét vuông này thật là khó chịu.



Vì vậy y tá đã cho phép tôi xuống vườn hoa ở tầng dưới để đi dạo, mà thực ra là phần lớn những ngày của mùa hè đều rất nóng, không có nhiều bệnh nhân lang thang xung quanh.



Tôi có thói quen đứng dưới bóng cây, tình cờ lại có một cây đàn piano màu trắng dưới sân ở giữa quảng trường.



Hình như trước đây đã có một bệnh nhân nào đó tặng nó cho bệnh viện.







Nếu như may mắn, thỉnh thoảng sẽ có một cao thủ ngồi ở đó chơi một bài.



Ví dụ như mấy ngày hôm nay, luôn có một nam sinh mười bảy, mười tám tuổi chơi piano ở đó.



Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với cậu nhóc này, bởi vì mái tóc của cậu ta có màu trắng.



Mặc dù làn da của cậu ta trắng như thể trong suốt, nhưng đại khái nó vẫn được coi là một màu trắng khỏe mạnh.



Thế nên chắc không phải là bệnh bạch tạng đâu, mà là màu tóc cậu ta tự nhuộm.



Nhưng trông cậu ta cũng ngoan ngoãn mà nhỉ, không giống như một cậu học sinh đang trong thời kỳ nổi loạn.



Tôi gặp cậu ta cũng hai ba hôm nay rồi.



Đến ngày thứ tư, cậu ta không tới.



Thực ra tôi đã mơ ước được chơi đàn piano từ lâu, hồi tiểu

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-lang-gio/2685325/chuong-14.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.