🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Hả, cậu nhớ lại hết rồi sao?"



Ngoài phòng bệnh, cô gái khoanh tay ngước lên nhìn tôi.



Thẩm Nhuỵ Hân lườm tôi.



"Vậy cậu có nhớ ra, trước đây tớ là bạn thân nhất của cậu không?"



"..."



"Hôm đó, tớ chẳng nói gì cả, cũng chẳng làm gì luôn, là do cậu tự phát điên lên đó."



"Vì ngăn cản cậu, anh của tớ còn bị cậu xiên cho vài nhát."



"..."







"Cậu và anh trai tớ đã kết hôn từ lâu rồi, kết hôn từ bốn năm trước cơ."



"Ài, dù sao tớ có nói với cậu nhiều đến mức nào, nói không chừng rồi cậu cũng lại quên hết thôi."



Cô gái thở dài, Thẩm Nhuỵ Hân cũng khá ghét tôi đấy, tôi biết.



Dù sao, với cái tính cách kiêu ngạo ấy của mình, làm sao cô ấy có thể chịu được việc bị người khác hiểu lầm cơ chứ.



Tôi đẩy cửa phòng bệnh.



Thẩm Diên Tri vẫn còn đang hôn mê.



Tôi ngồi cạnh anh ấy, tỉ mỉ khắc họa đường nét trên gương mặt anh.



Từ xương mũi, cho đến bờ môi mỏng.



Nửa đêm luôn luôn tĩnh mịch như thế, em gái anh ấy đã đi rồi, mấy ngày nay tôi đều túc trực bên giường anh.



Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại cúi xuống, hôn lên môi anh.



Hôn có hơi xúc động một chút, sao tôi cứ có cảm giác như... được đáp lại vậy?



Tôi mở bừng mắt.



Trong bóng đêm, đôi mắt đen của Thẩm Diên Tri, vừa thâm thuý mà vừa ngây ngốc.



"Lại khóc rồi à?"



"Đồ mít ướt."

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-lang-gio/2685304/chuong-22.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Trời Lặng Gió
Chương 22
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.