Người ở khách sạn Phong Diệp nghe thấy tiếng động bên trong nhưng không mở cửa để ngăn cản.
Hai bên đều là người mà họ không thể trêu chọc, chỉ có thể im lặng giả điếc. Một tiếng sau, đám người của Giang Thành mới dẫn Chu Tân Nguyệt rời khỏi đó, sắc mặt của họ đều rất kỳ lạ, đặc biệt là Chu Tân Nguyệt, khi ra ngoài còn lấy tay che mặt, lộ ra vẻ chán ghét.
Quá thảm! Đến mức Dương Vĩnh Gia đã khóc vài lần.
Chu Tân Nguyệt vô ý nhìn qua Giang Thành, cô ấy bỗng dưng phát hiện ra chính mình có chút không nhận ra anh, vì sao Giang Thành có thể thay đổi nhiều đến như vậy? Hơn nữa, làm cách nào mà Giang Thành có thể mời đoàn chuyên gia của Bệnh Viện Tổng Hợp tới đây, ngay cả Dương Hán Chương đều không thể mời được.
Vì việc này trong lòng cô ấy cảm thấy rất biết ơn Giang Thành.
Về phần bí mật của Giang Thành, cô ấy cũng không muốn biết, biết quá nhiều đối với cô ấy sẽ không tốt.
Trong phòng.
Cả người Dương Vĩnh Gia đầy vật dơ bẩn đang nằm trong phòng tắm, cả người của hắn đã không còn chút sức lực, toàn thân bủn rủn, ánh mắt đầy tuyệt vọng, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng bị sỉ nhục đến như vậy, mùi hôi thối bốc lên, xộc vào trong mũi làm hắn cảm thấy buồn nôn, Dương Vĩnh Gia không ngừng nôn khan.
"Giang Thành!!"
"Tao với mày không đội trời chung!"
Dương Vĩnh Gia khó khăn gọi cho cha mình là Dương Hán Chương, ông ta đã rất tức giận và nói: "Cái gì? Là người của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-giang-tai-van/4575778/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.