Một giờ sau.
Vì tắc đường nên bây giờ Giang Thành mới đến bệnh viện Nhân Dân Số 5, sau khi hỏi thăm phòng bệnh của dì Hoàng, anh mang trái cây đi lên thang máy, vừa ra khỏi thang máy, anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó là Chu Tân Nguyệt, con gái của dì Hoàng.
Rõ ràng Chu Tân Nguyệt đã khóc.
Tim Giang Thành nhảy dựng, xem ra bệnh tình của dì Hoàng hình như không đơn giản.
Anh cầm trái cây đi tới, vỗ vai Chu Tân Nguyệt, cau mày nói: "Bệnh tình của dì rốt cuộc thế nào, đưa giấy chẩn đoán của bệnh viện cho tôi xem."
Trước khi Chu Tân Nguyệt kịp phản ứng, Giang Thành đã giật lấy, Chu Tân Nguyệt lấy khăn giấy lau nước mắt, sau đó nói: "Cho cậu xem thì có ích gì, cậu cũng không có cách chữa được bệnh cho mẹ tôi, bác sĩ đã nói rồi..."
"Để tôi đưa mẹ về nhà."
Giang Thành nhìn lướt qua kết quả chẩn đoán, thật nghiêm túc nói: "Không có cách nào khác sao?"
Chu Tân Nguyệt rất không hài lòng với giọng điệu của Giang Thành, nói với đôi mắt đỏ hoe: "Không phải là không có cách. Bác sĩ nói rằng có hai biện pháp. Một là chi tiền để ổn định tình trạng của mẹ tôi, hai là đưa đến Bệnh Viện Tổng Hợp. Bên đó họ am hiểu về loại bệnh này hơn."
"Nhưng nhà tôi không có tiền, trừ khi bán nhà..."
"Về phần Bệnh Viện Tổng Hợp, tôi còn không dám nghĩ tới."
Giang Thành thở phào nhẹ nhõm, nếu như còn có biện pháp anh sẽ không bỏ cuộc, anh nhớ kỹ những gì ghi trong giấy chẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-giang-tai-van/4575775/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.