May mắn thay, những người khác đã sớm rời đi. 
Nếu không thì đều có thể nghe được lời Giang Thành nói, Giang Thành nhận ra được chính mình đã nói sai rồi, vội vàng giải thích: "Ông Vũ, tôi... tôi thực sự không phải có ý đó, chính là trong lúc nhất thời, đầu óc không kịp phản ứng mà thôi." 
Vũ Tam Tư cười như không cười nhìn Giang Thành. 
Giang Thành cảm thấy mọi lời giải thích vào lúc này đều vô dụng, đành phải thừa nhận. 
Một bàn tay phủ đầy nếp nhăn vỗ lên vai Giang Thành, Vũ Tam Tư ha hả cười nói: "Lão già tôi chính là có ý này, nếu cậu chủ muốn thì Triệu Hi Ninh cũng sẽ không từ chối, nhưng tốt nhất là cậu chủ không nên làm vậy, hiểu không?" 
Giang Thành khó hiểu nhìn về phía Vũ Tam Tư. 
"Nói cô ấy là người phụ trách ở thành phố Lâm Châu, không bằng nói cô ấy là người giám thị cậu chủ, nhiều thế hệ tổ tiên của Triệu Hi Ninh đều là người làm của gia tộc. Nếu cô ấy chủ động tiếp cận cậu chủ, tốt nhất cậu chủ nên phân định rõ ràng rằng cô ấy có ý đồ gì khác hay không." 
Giang Thành xem như nghe hiểu được . 
Triệu Hi Ninh chính là một bông hồng có gai, nếu như mạnh mẽ hái xuống, nhất định sẽ làm anh bị thương. 
Sau khi được Vũ Tam Tư nhắc nhở, trong lòng Giang Thành cảm thấy may mắn vì anh không có thật sự đáp ứng Triệu Hi Ninh, anh nhíu mày nói: "Nếu nói như vậy thì tôi nên làm như thế nào, nếu lần nào gặp rắc rối, tôi cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-giang-tai-van/4575752/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.