Lưu Vũ bị đánh đến mẹ không nhận ra.
Đối với hắn, người của khoa thể thao là những con thú hình người, cơ bản không thể ngăn cản.
Một lúc sau, Giang Thành ngồi xổm trước mặt Lưu Vũ, Giang Thành nhìn Lưu Vũ đáng thương, giống như nhìn thấy chính mình lúc trước bị ức hiếp, cuối cùng Giang Thành hả giận thở ra một hơi, anh nắm lấy một nhúm tóc của Lưu Vũ, nhẹ nhàng nói: "Có một số người, mày không trêu chọc được đâu.”
"Đại ca lợi hại!"
Nhóm người khoa thể thao nhao nhao nịnh bợ khen ngợi.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua con nhà giàu nào ra tay rộng rãi như thế, một người mười ngàn tệ, vậy mười hai người chính là một trăm hai mươi ngàn tệ, tiêu tiền nhiều như vậy mà không chớp mắt lấy một cái!
Giang Thành đứng dậy liếc nhìn Lưu Vũ, sau đó cầm cặp sách rời khỏi sân thể dục.
Cảm giác hãnh diện này thật tốt, Giang Thành không muốn quay lại những ngày tháng nghèo khổ đó, cho nên ngay từ bây giờ Giang Thành sẽ phải học sự vô tình và nhẫn tâm của những người thừa kế trong gia tộc, nếu không gia tộc sẽ không thể trao quyền lực to lớn đó vào tay Giang Thành.
Lưu Vũ bị người ta ném vào hố phân như chó nhà có tang.
Ngay sau đó bức ảnh xấu hổ của Lưu Vũ đã lan truyền trên mạng nội bộ của trường học, lúc này Lưu Vũ đã trở về nhà.
Khi hắn nhìn thấy những tấm ảnh đó của chính mình, hắn muốn đập đầu vào tường chết đi, hắn hận Giang Thành đến mức nghiến răng nghiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-giang-tai-van/4575750/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.