“Tít!” 
“Đã thanh toán thành công 22478,45 đồng!” 
Sau khi Giang Thành thanh toán xong liền rời đi, không thèm quay đầu lại, khiến Chu Mộng Khê kinh ngạc, đột nhiên cảm giác như đang nằm mơ vậy, khi cô ta kịp phản ứng lại, liền nắm lấy tay áo của Giang Thành. 
“Anh…” 
“Giang Thành, anh điên rồi sao, anh lấy tiền ở đâu ra vậy, không phải là ăn trộm đấy chứ?” 
Chu Mộng Khê không hề tin rằng một kẻ nghèo khổ lại có thể vừa mới quay lưng mà đã biến thành cậu chủ con nhà giàu được, hơn nữa, quần áo Giang Thành mặc trên người cũng chỉ có 100 đồng, sao có thể tiêu một số tiền lớn như vậy vào nhà hàng Nhật được chứ? Giang Thành dừng lại. 
Anh liếc nhìn Chu Mộng Khê đang sửng sốt, trong lòng rất sảng khoái. 
Lúc đầu Chu Mông Khê và Lâm Thanh Nhã đã không ít lần xem thường anh, miệng thì luôn nói "tên nghèo này”, không ngừng làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh, bây giờ thì Giang Thành rất vui, có cảm giác nở mày nở mặt. 
Trong đầu anh hiện lên bóng dáng của Lâm Thanh Nhã, có chút hốt hoảng, suy nghĩ một lát rồi nói với Chu Mộng Khê: “Thực ra tôi là con của một nhà giàu có, chỉ là trước đây chưa có cơ hội, bây giờ thì không muốn nói dối nữa.” 
Giang Thành cười một cái liền bỏ đi. 
Một lúc lâu sau Chu Mộng Khê mới kịp phản ứng lại, nhìn theo bóng lưng của Giang Thành, khẽ chau mày, lẩm bẩm trong miệng: “Sao tên Giang Thành lại có tiền như vậy, chẳng lẽ trước đó thật sự đã hiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-giang-tai-van/4575743/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.