Ngoài cửa là một ông già tóc bạc nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, đứng bên cạnh ông là mấy thanh niên mặc âu phục. Ông vừa nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh, trầm giọng nói: "Khốn khiếp, Giang thiếu là người để cho các người động vào sao?"
"Vừa rồi ai đụng vào một sợi tóc của cậu Giang thì tự giác chặt cánh tay phải của mình đi!"
Giọng nói của ông lạnh lẽo đầy sát khí, mấy tên lưu manh liếc nhau một cái, khó chịu cau mày nói: "Lão già này là ai, nếu cái tên nhãi này không làm hỏng việc của bọn tao thì mấy anh đây cũng chẳng thèm đánh nó, với lại, bọn tao là người của đại ca Từ đấy!"
Tên lưu manh nhắc tới đại ca Từ chính là để ra uy với đám người mới tới.
Nhưng khi ông nghe thấy tên của đại ca Từ thì chỉ lớn tiếng cười nhạo, khẽ lắc đầu nói: "Nếu người mày nói là cái tên sâu bọ Từ Quốc Trung kia thì cứ bảo hắn ra đây mà gặp tao."
Bọn côn đồ liền nghi ngờ không thôi.
Mấy người đàn ông mặc âu phục nhao nhao đi tới đỡ Giang Thành đang vô cùng chật vật lên. Ông có chút đau lòng mà nhìn Giang Thành, nói: "Cậu chủ, cậu cần gì phải thế. Vừa rồi cậu chỉ cần để chúng tôi sớm xuất hiện là có thể là được. Cậu là cậu chủ nhà họ Giang đấy, không phải người con gái nào cũng xứng được với cậu đâu."
Giang Thành lau vệt máu trên khóe miệng, lúc nhìn thấy ông nhưng lại cảm thấy không chắc chắn lắm liền hỏi lại: "Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-giang-tai-van/4575740/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.