Edit: Cà Rốt Kapie“Tiểu tử, ngươi về sau đi theo Từ mụ mụ ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt.” Đem bạc ném cho Mộc Tâm, mụ tú bà mặt giả cười nắm khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà của Mặc Tử Khanh.
Mụ tú bà không phải là Mộc Tâm, Mặc Tử Khanh trong lòng tự nhiên có chút kiêng kỵ, đôi tay nhỏ bé đã thật chặt nắm lại, đôi mắt ngọc bích thoáng chốc biến thành yêu dị! Nhân loại đáng chết! Nếu như không phải là chán ghét mụ tú bà một thân bẩn thỉu, hắn đã sớm một hớp nuốt nàng!
“Phi, ngươi là thứ gì? Chỉ bằng ngươi cũng dám đụng ta!”
“Ơ, còn tưởng rằng ngươi là đứa bé thông minh cơ trí, không nghĩ tới lại hư đốn không biết điều như vậy. Được, ngươi trước hết ở trong phòng chứa củi hai ngày, cho ngươi suy nghĩ cho tốt rồi ra đây nói chuyện với ta!” Dứt lời, mụ tú bà mặt liền biến sắc, hung tợn kéo Mặc Tử Khanh đi về phía phòng chứa củi ở hậu viện.
“Đi vào! Ngoan ngoãn ở trong đó đi!” Dùng sức đem Mặc Tử Khanh đẩy mạnh vào phòng chứa củi, khoá cửa phòng lại cẩn thận, mụ tú bà trở về phòng tiếp tục giấc ngủ vừa rồi.
Thu bạc, Mộc Tâm đã sớm rời đi Yên Hà lâu, nhanh chóng chuyển tới gian phòng của Từ mụ mụ, phun hai ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, thân người khom xuống một chút, rồi bật người nhảy lên bức tường rào cao ba thước. Động tác thuần thục như báo đi săn ưu nhã nhanh chóng, lặng yên không một chút tiếng động, leo lên cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-giang-mau-than-yeu-nghiet-bao-bao-la-ran-yeu/2910682/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.