Thật ra trong tình yêu chẳng ai đúng, cũng chẳng ai sai cả chỉ là chúng ta yêu nhiều quá, để rồi tổn thương nhau, thời gian qua đi vết sẹo có thể lành nhưng không thể nào hết đau, nó cứ thế mà âm ỉ qua từng năm tháng.Có lẽ đối với tình yêu của Tiểu Ninh cũng vậy, tuy quá khứ đã được gác lại,cứ tưởng rằng hai tâm hồn an nhiên cùng nắm tay nhau bước hết đời người. Nhưng vì chính quá khứ đau thương, tuy thời gian đã phủ lên chúng một lớp bụi mờ, nhưng chỉ cần một ngọn gió, lớp bụi ấy lại bay đi, để lại trong tâm hồn những nỗi sợ vô hình.
Tiểu Ninh cũng hiểu rằng tình cảm không phải là thứ có thể cưỡng cầu, vì vậy cứ phó mặc cho ý trời vậy. Thật ra duyên phận là do con người chúng ta tự tạo ra để rồi lại lấy hai từ "duyên phận"mà làm cái cớ cho việc chia xa. Nhưng ngoài "duyên phận" ra thì cô cũng chẳng biết lấy điều gì để biện minh cho tình yêu của cô và anh cả. Nước mắt cô rơi đến lúc cũng đã cạn,cô không thể cứ mãi yếu đuối được phải không? Cô cũng có thể đứng lên đấu tranh cho tình yêu của mình mà, vậy thì có lí do gì mà cô phải yếu đuối?Tại sao cô lại cố gắng gượng để rồi đổi lấy một vỏ bọc đầy giả tạo cơ chứ?Cứ dày vò mình như vậy để làm gì? Đến cuối cùng cô nhận lại được gì? Chi bằng dũng cảm một lần đứng lên đấu tranh cho tình yêu của mình không phải tốt hơn sao?
Khóc một hồi lâu, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-mot-doi/927090/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.