- Cô ăn gì chưa?
Cô có hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại thôi, nghĩ rằng chỉ là anh không biết nói thế nào nên thuận miệng mà hỏi, cô cũng thuận theo mà đáp?
- Em không ăn sáng.
Anh cau mày: " Ba năm nay cô vẫn sống như vậy sao?"
Cô không biết bây giờ cô nên có cảm xúc gì thì mới đúng nữa, nên vui vì anh đã quan tâm đến cô, hay nên buồn vì dù cưới nhau ba năm nhưng anh không biết trước giờ cô sống như thế nào đây? Đúng là nực cười.
- Thói quen thôi. Anh ăn đi em lên lầu trước đây.
Cô tính bước lên lầu thì lại nhớ điều gì đó:" À, ăn xong anh cứ để bát đó lát nữa em dọn"
- Cô qua đây đi. Tôi muốn nói rõ một số chuyện.
Cuối cùng ngày này cũng đã tới, chắc cũng chỉ là li hôn thôi, ba năm cũng đã quá đủ đã đến lúc cô phải buông tay rồi, trước kia cô còn ngây thơ cho rằng cô sẽ sưởi ấm được trái tim anh, sẽ thay thế được chị Ngọc Hoa nhưng cô đã đánh giá quá cao bản thân của mình rồi. Đánh đổi ba năm cô chẳng được gì cả ngay cả cơ hội được ở gần anh mà cô cũng không có thì lấy tư cách gì thay thế vị trí của người con gái ấy. Cô tự cười bản thân mình đi đến bên anh ngồi xuống:
- Là anh muốn li hôn?
Anh có chút bất ngờ với câu hỏi của cô nhưng rồi bình ổn trở lại.
- Cô muốn li hôn?
- Không phải đó cũng là ý của anh hay sao?
Cô cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-mot-doi/927060/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.