Vào trong phòng, Ngọc Nghiên cẩn thận khoá trái rồi bắt đầu mở tung hết cửa sổ ra để đón ánh sáng vào phòng cho chậu hoa hồng nhỏ mới vừa nảy mầm ít lâu quang hợp.
Chẳng là mấy hôm nay, Ngọc Nghiên thường xuống nhà ăn sáng, tiếp cận để thăm dò Dì Dung lí do mảnh đất sau nhà bị bỏ hoang. Sau vài hôm thăm dò thì biết mảnh đất đó do nằm ngay phía sau thư phòng, nơi Hoàng Gia Định cực kì khét khe về độ yên tĩnh nên không ai dám lởn vởn ở quanh đấy.
Cứ khoảng hai tuần lại có đám người tới đây để dọn cỏ, chăm sóc, tỉa lá cho cây nhưng tuyệt nhiên không ai vào đó dọn dẹp. Vả lại Hoàng Gia Định cũng rất ít khi chú ý đến khu đất đó vì nó khuất tầm nhìn, chỉ cần cửa sổ thư phòng không mở thì anh sẽ không để tâm tới khu đất đó và quên đi sự tồn tại của nó trong nhà.
Biết thế, Ngọc Nghiên dù rất sợ sẽ bị phát hiện nhưng lại vẫn muốn thử liều để làm. Và để làm được thì cần phải có người hậu thuẫn giúp cô. Giúp cô canh trừng phòng khi Hoàng Gia Định đột ngột trở về, hoặc là tưới nước giúp cô hay đại loại vậy. Đương nhiên rồi, người đó không ai khác chính là Dì Dung vì ngoài bà ấy ra, trong căn biệt thự rộng lớn này đâu còn ai khác.
- Dì Dung. Từ lúc vào đây tôi chưa từng yêu cầu dì điều gì cả...
Dì Dung nghe đến đây là hiểu Ngọc Nghiên đang có chuyện muốn nhờ bèn có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-mai-khong-buong/2660824/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.