Hoàng Gia Định bế Ngọc Nghiên lên phòng của cô thay vì phòng anh mặc cho nếu là vào phòng anh thì sẽ nhanh và tiện hơn, vả lại trong tủ của anh cũng có sẵn mấy bộ đồ của cô để tiện thay.
- Không cần phải làm như vậy đâu.
Ngọc Nghiên đẩy anh ra ngay khi anh vừa đặt cô xuống giường.
Nhìn cả người cô ướt như chuột lột, anh vừa có chút xót lại cũng có chút lo. Xót vì cô bị ngã, anh sợ cô sẽ đau ở đâu đó nhưng không nói với mình. Còn lo là lo cô sẽ vì bị ngã mà cảm lạnh. Vậy mà cô nào có hiểu cho anh. Cứ chăm chăm sợ sệt anh sẽ làm gì đó nguy hại cho cô.
- Mau thay đồ đi.
- Anh đi ra tôi mới thay được chứ!
- Vậy thay xong thì nói tôi.
Hoàng Gia Định ngập ngừng nói rồi rảo bước ra khỏi phòng. Chẳng là khi nãy áo cô ướt, bám chặt vào người làm anh nhìn thấy bên trong cô qua một lớp áo mỏng. Chính điều này đã làm bản năng của đàn ông trong anh trỗi dậy. Và cũng chính nó phải khiến anh đã rơi vào cảnh bối rối như thế này.
- Chết tiệt thật. Mình nghĩ cái quái gì vậy chứ?
Anh tức giận đạp chân vào tường cho bõ tức. Vốn chỉ định về nhà lấy tài liệu, ai ngờ lại đúng lúc thấy Ngọc Nghiên té ngã xuống hồ.
“Cạnh”- tiếng cửa phòng Ngọc Nghiên mở ra.
Cô biết anh còn chờ nên đã ra mở cửa ngay khi thay đồ xong.
- Xong rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-mai-khong-buong/2660791/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.