- Xin anh... xin anh hãy giúp em lần này, giúp em thoát khỏi Hoàng Gia Định.
Ngọc Nghiên tay nắm chặt điện thoại, giọng nói run rẩy gọi cho Nguyễn Như Cương. Bây giờ ngoài người anh trai này của cô ra, cô không còn bất kì ai để nhờ cậy được cả.
- ... - Nguyễn Như Cương thờ dài.
Ở bên đầu dây bên kia, Nguyễn Như Cương mệt mỏi ngả người ra phía sau, hai cặp lông mày nhíu chặt vào nhau.
Anh không phải là không muốn giúp cô, với lại chuyện giúp cô thoát ra khỏi Hoàng Gia Định cũng không phải là quá khó khăn với anh. Chỉ là...
Anh căn bản còn đang phải lo cho một người khác cũng quan trọng không kém gì Ngọc Nghiên.
- Em muốn đi đâu? - Nguyễn Như Cương lạnh nhạt hỏi.
- Đâu cũng được miễn là rời xa khỏi anh ấy.
- Bao giờ?
- Càng sớm càng tốt.- Ngọc Nghiên quả quyết nói.
Đầu dây bên kia đột ngột im bặt không tiếng nói. Ngọc Nghiên nghi ngờ nhìn màn hình điện thoại thì thấy cuộc gọi vẫn chưa kết thúc. Toan chắc người anh của mình đang còn bận lòng suy nghĩ nên cô chỉ đành im lặng, hồi hộp chờ đợi kết quả.
- Tuệ Minh... em còn nhớ cô ấy chứ?
Mãi sau, Nguyễn Như Cương mới lại nói tiếp.
- Tuệ Minh? Là chị ấy... - Ngọc Nghiên sợ sệt gọi thẳng tên người con gái ấy.
Người con gái mà anh trai cô yêu thương say đắm. Nhưng sao anh cô lại nhắc đến chị ấy vào lúc này? Không phải là hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-mai-khong-buong/2660753/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.