Bản nhạc hôm nay Ngọc Nghiên chơi là bản “Way back home”, cô chơi rất thành thục và đặc biệt là kết hợp với người chơi violin rất ăn ý. Cảm giác như lúc biểu diễn bọn họ chính là một, hoàn toàn hiểu được tâm ý đối phương.
Hoàng Gia Định chau mày với tay gọi người quản lí tới. Tên quản lí được anh gọi bèn hớt hải chạy lại. Hỏi ra thì biết người chơi violin kia tên Hải, một sinh viên trường nhạc mới ra trường còn đang thất nghiệp nên xin vào làm thêm ở đây. Hỏi đến Ngọc Nghiên, anh vô cùng chua xót khi biết cô bình thường sẽ làm phục vụ bưng bê cho quán, lúc nào cần mới lên chơi một bản nhạc xem như kiếm thêm. Mỗi ngày đều phải làm đến hơn mười một giờ mới được nghỉ.
Tuy rằng năm năm qua anh không ở trong nước nhưng tình hình của nhà họ Nguyễn anh biết khá rõ. Ngọc Nghiên sau khi mất tích liền bị gạch tên ra khỏi nhà họ Nguyễn còn Nguyễn Như Cương sau đó rất nhanh đã trở thành người thừa kế của nhà họ Nguyễn. Nhưng có điều Hoàng Gia Định không hiểu, Nguyễn Như Cương không phải rất thương em gái sao? Vì sao lại để cô khổ sở như vậy?
Quay lại thời điểm bốn năm trước...
Tuệ Minh sau khoảng chín tháng mang bầu thì cuối cùng cũng đến ngày sinh đẻ. Ngọc Nghiên ở chỗ làm biết tin chị dâu sắp sinh bèn vội vã chạy đến bệnh viện để tiện chăm sóc cho chị. Trên đường đi cô cứ vừa đi vừa lẩm bẩm cầu mong sao cho chị được mẹ tròn con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-mai-khong-buong/2660741/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.