Trở về nhà đã là gần mười một giờ đêm, Hoàng Gia Định cùng Ngọc Nghiên ngồi trong xe có chút lưu luyến nhìn nhau không muốn rời. Bây giờ mới là thực sự gặp lại, thực sự cảm thấy vui vẻ.
- Tại sao em không muốn trở về nhà, nhà của chúng ta? - Hoàng Gia Định rời tay khỏi vô lăng, người hơi ghé dựa vào vai Ngọc Nghiên.
- Em chưa thể về đó bởi em phải về nhà, nhà của em. - Ngọc Nghiên thản nhiên đáp lại.
Cô không phải không muốn trở về cùng với Hoàng Gia Định mà bây giờ cô vẫn chưa thể về đó, ở đây, nhà của cô cô vẫn còn rất nhiều việc với nó. Chưa kể, bây giờ cô còn có con, một cậu con trai cô không thể bỏ.
- Anh vào nhà em một lát được không?
- Con trai em ngủ rồi, anh vào thực sự không tiện.
- Con trai em? Thằng bé nhận anh là bố rồi mà. Nó cũng là con anh.
Ngọc Nghiên bật cười nhìn anh nhõng nhẽo với mình. Nhưng có nhìn thế nào thì cô cũng cảm thấy anh hoàn toàn không hợp với kiểu nhõng nhẽo này chút nào.
- Nhưng mấy ngày nay anh đâu có qua thăm nó. Nó sẽ không coi trọng anh đâu. Anh cũng chỉ giống như người bố nuôi tên Hải của nó mà thôi.
Hoàng Gia Định nghe xong câu này không hiểu sao lại rơi vào trầm tư. Anh chăm chú nhìn cô sau đó nghiêm túc mà rằng.
- Bố ruột thằng bé là ai?
Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-mai-khong-buong/2660719/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.