Lẽ nào thời gian có thể xoá nhoà được cảm xúc.
Diệp Bạc Anh khẽ liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, đẹp như một kiệt tác nghệ thuật, hắn dịu dàng ôn nhu còn đối xử với cô rất tốt, cho cô mọi thứ cô cần.
" Nhạc phu nhân! Xin hỏi người còn làm trong giới người mẫu ảnh khong ạ? ”
Người đàn ông mặc bộ vest xanh than lịch sự đi đến chào hỏi.
" Quý ong đay thẳng thắn quá nhỉ? Sao chúng ta không chào hỏi nhau một chút? " Diệp Bạc Anh khẽ vẫy tay gọi phụ vụ gần đó bưng lên hai ly rượu vang.
" Vậy chúng ta ra chỗ khác nói được chứ! "
Diệp Bạc Anh cười gật đầu.
Cứ thế cô tách ra khỏi Nhạc Tư Nhẫn.
Trên ban công tầng hai nơi dành cho khách nghỉ chân và bàn công việc.
,0
" Cô chủ! … "
" Sao nói đi! Việc gì mà làm anh cất công chạy từ Anh qua đây vậy? " Diệp Bạc Anh nhàn nhã nghịch mấy lọng tóc của mình.
" Tôi nghĩ đã đến lúc ngài nên trở về rồi? "
" Tại sao? "
" Trong nhà giờ đang rất hỗn loạn! "
" Nói lúc nào chả thế! "
" Không! Không! Ý tôi là ông chủ cơ! Ông ý xảy ra chuyện rồi! "
" Ừ! " Diệp Bạc Anh cụp mắt nhìn xuống ly rượu vang đã bị uống vơi một nửa.
Giọng nói bình thản đến đáng sợ.
Người quản lý thân cận cũng không biết cô nghĩ gì chỉ thấy ly rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-bang-su-diu-dang/3353256/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.