Diệp Bạc Anh ngủ đúng một tuần mới dậy . Trong khi đó Nhạc Tư Nhẫn thì sợ đến mức không dám rời cô nửa bước anh mang toàn bộ công việc về nhà để làm nếu có việc gấp mới đi ra ngoài bằng không anh sẽ ở nhà .
" Ưm ! Ngủ đã quá ! "
Diệp Bạc Anh ngồi dậy vươn vai sau một tuần ngủ như chết .
Cạch !
Nhạc Tư Nhẫn đẩy cửa vào thấy cô đã tỉnh dậy thì vui mừng ân cần hỏi han .
" Em dậy rồi sao ? Có đói không ? "
" Có chút đói ! Em đi tắm đã rồi ăn ! "
Cô xuống hường xỏ dép vào đi tắm đây là mà khi ở cạnh anh cô đã bị nhiễm lúc nào không hay . Bình thường cô hay đi chân trần xuống nền nhà mà không đi dép trong nhà .
" Được để anh bảo người làm đồ ăn cho em .''
Diệp Bạc Anh cười rồi đi tắm .
Đã rất lâu rồi cô không ngủ kiểu như thế này . Khi ở cạnh anh cô hoàn toàn không phải lo lắng hay nghĩ gì cảm giác vô cùng bình yên và an toàn .
Bình yên và an toàn ? Cô sực tỉnh từ bào giờ cô lại thấy bình yên và an toàn bên Nhạc Tư Nhẫn chứ ? Từ bao giờ vậy ? Từ khi nào cô lại vó cảm giác bình yên bên anh ? Cảm giác thật lạ lẫm dường như rất lâu rồi cô không có cảm giác như vậy .
Nước mắt cô cứ thế lã chã rơi nó giống hệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-bang-su-diu-dang/3324465/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.