Ngày hôm sau Tư Hoàng cứ vậy mà ở lì trong phòng mà Hiểu Di nằm , anh tự trách bản thân không làm tròn trách nhiệm của mình .
- Hiểu Di ….. em cứ nằm mãi như này sao ? Mau tỉnh dậy nói chuyện với anh đi chứ anh nguyện để em gọi bằng mẹ suốt đời , xin em đấy .
Tư Hoàng cứ vậy nắm tay cô độc thoại một mình trong căn phòng hai hàng nước mắt của anh không tự chủ mà tuôn ra .
- Em xem em là người đầu tiên làm anh khóc vì lo lắng rồi này . Không mau tỉnh lại dỗ anh đi .
Biết là không có kết quả gì nhưng Tư Hoàng vẫn cứ ngồi ở đấy , ai khuyên cũng không được .
Mọi việc trong công ty anh đều bảo cấp dưới chuyển hết vào mail , căn phòng giờ đây như là nhà và cũng là nơi làm việc của Tư Hoàng , bố mẹ hai bên có khuyên bảo anh cỡ nào cũng không được .
Hôm sau Tử Ân từ ngoài đi vào , cậu cũng sót xa cho anh bạn của mình , chỉ với 2 ngày mà anh tiều tuỵ đi rất nhiều .
- Cậu nhìn xem mình còn hình dáng con người không ?
- Sao có việc gì .
Tư Hoàng ngồi cạnh cô sử lý công việc không thèm liếc lấy Tử Ân một cái.
- Tôi đến đây cũng vì một chuyện này thôi . Sau khi bị trúng viên đạn kia bệnh tình của Hiểu Di đang có chuyển biến xấu đi nếu không mau điều trị nhanh thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-bang-nu-hon/2661391/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.