"Nghe đây cho tôi. Tất cả người làm đều bị sa thải". Hàn Phong thu lại khẩu súng, hắn ngắm nhìn khẩu súng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau: "Hàn tổng, chúng tôi có làm gì sai sao? Xin ngài đừng đuổi chúng tôi, chúng tôi bị sa thải rồi thì chúng tôi phải sống bằng gì chứ?".
Nâng cằm cô lên, ánh mắt sát khí trừng cô: "Cô ta sẽ làm thay các người, tiền lương vẫn sẽ được trả như cũ".
"Như vậy... Vậy chúng tôi xin phép. Vậy cũng tốt nhỉ, không cần làm mà cũng có lương".
Hạ Dĩ nhìn Mộc Na: "Hàn tổng, tôi có thể ở lại không? Tôi sẽ chỉ cô ấy làm".
"... Được, bà có thể ở lại. Nhưng nhớ cho tôi, việc phải là cô ta làm".
"Vâng".
"Ha... Hèn hạ, hóa ra anh cũng chỉ có thể làm được như thế?".
"Ngậm miệng chó của cô lại, từ giờ căn biệt thự này sẽ không còn ai ngoài tôi, cô và bà ta. Nên nhớ, sẽ chẳng ai cứu nổi cô. Chuẩn bị cho chuỗi ngày dài sống không bằng chết mà cô muốn đi".
Cô được thả ra, trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc này đã là hai giờ sáng. Năm giờ sáng hôm sau đã bị thúc dục dậy.
"Hàn phu nhân, dậy thôi". Hạ Dĩ đứng bên ngoài gõ cửa.
Hôm qua thì bị hành hạ cả đêm, mới ngủ được ba tiếng mà đã bị gọi dậy. Xem thử coi, còn ai khổ hơn cô nữa hay không?.
"Dì Hạ, cháu sẽ ra ngay!". Cố gắng lết cái thân xác không còn mấy sức lực dậy. Cuồng thâm mắt trên mặt cô xuất hiện, vết tát vẫn in hằn trên má.
Sau khi làm vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-em-bang-cavat/158205/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.