"Vương gia, qua khu rừng này là tới kinh thành rồi. Trời sắp tối, chúng ta đi tiếp hay nghỉ tại chỗ này ạ?" Tiếng Yến Yến vang lên trong đêm tối.
"Nghỉ tại đây đi,." Hành Liên Uyên bước xuống xe ngựa, nhàn nhạt trả lời. Hắn đôi mắt nhìn phía bầu trời tối có ánh trăng sáng ẩn hiện sau những tán lá ở cao, ánh mắt chăm chú mà nhìn. Loại bỏ hết thảy thứ xung quanh, bỏ qua ánh nhìn người phía sau, Hành Liên Uyên chỉ lưu lại khoảng trời trên cao, hắn giống như dần dần chìm sâu vào nơi nào ấy.
Cơn gió vô hình nổi lên, thổi qua hai người trước sau, thổi lay tán lá phía trời.
Tà áo tung bay theo làn gió đêm se lạnh, người cô quạnh đứng chôn chân ở nơi đó, chìm đắm trong chốn mộng tình ái lưu luyến ngày xưa, mắt người vẫn thủy chung một bóng hình. Mãi mãi vấn vương, thương nhớ đến ưu sầu vì một nữ tử.
Mặc cho mấy mùa Thu đã trôi qua, người vẫn cứ ôm trọn phần tình cảm ấy chẳng buông lỏng ra.
Yến Yến luôn ngẩng đầu nâng mắt chăm chú nhìn người phía trước, bao lần ngắm mải nhìn thật lâu, thật lâu, lâu đến mức sâu bên trong tim nàng Yến Yến đập lệnh nhịp và có chút nhói đau.
Chẳng biết từ khi nào, nàng lỡ thích người này, vị vương gia đáng lẽ nên tốt đẹp chỉ vì mang chấp niệm thù hận mà thành xấu xa. Người giữa ngày tháng không màng ngừng nghỉ để báo thù huynh trưởng của mình, kẻ đã giết thê tử và hạ độc nữ nhi khi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-duu-ta-thanh-vuong-phi-roi/3201272/quyen-2-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.