Nữ nhân đó là Nhược Oải Phi, nữ nhi Binh Bộ Thượng Thư, vị tiểu thư được sủng ái nhất, ba năm trước mất tích. Nhược Oải Phi xinh đẹp như tiên nữ, từng được gọi là Uyên vương phi tương lai, với Uyên vương gia xứng đôi vừa lứa, tiếc thay Nhược Oải Phi ngày ấy bị mất đi trong sạch, đã thất thân, Nhược Oải Phi thấy mình không còn xứng với Uyên vương gia nữa nên đã rời đi, khi tin truyền ra ngoài thì là mất tích. Từ đó mọi người cho hai người là đôi uyên ương bị trời chia rẽ.
Nhược Oải Phi nâng mắt, trong mắt mê ly đã chảy ra giọt nước mắt... một giọt nước mắt chất chứa vui buồn lẫn lộn. Liên Uyên, huynh đã quên được ta, có một người cho mình rồi? Nhưng sao nhanh thế? Nhanh đến nỗi ta chưa kịp phũ bỏ hết rằng ta tiếc nuối, ta còn nhung nhớ huynh.
Hành Dương Sắc ngồi trước mặt Nhược Oải Phi, bàn tay hắn ta nâng cằm Nhược Oải Phi lên, trầm thấp nói ; "Oải Phi, nàng làm cái gì cũng đẹp đến mê mẩn, kể cả khóc. Mỹ nhân rơi lệ lòng ta thương xót mà đẹp mắt đến không rời được, nàng rơi lệ vì hắn càng đẹp hơn." Hành Dương Sắc nói xong, hắn ta khẽ hôn lên giọt lệ vương trên bờ má Nhược Oải Phi.
Nhược Oải Phi nhắm mắt. Nàng ta không muốn thấy nam nhân độc ác hủy đi trong sạch, bắt nhốt, khiến nàng ta không thể nói trong suốt ba năm. Nàng ta như sủng vật, còn kém hơn cả sủng vật.
Hành Dương Sắc như đã quen với thái độ này nên không phản ứng, tiếp tục hôn xuống, bờ má, chớp mũi, đến gần đôi môi căng mọng thì hắn ta dừng lại, đôi mắt hiện hữu đau khổ thoáng qua rồi lại lạnh lẽo như bình thường. Oải Phi, không có được trái tim nàng nhưng có được thân xác và sinh mạng nàng là đủ rồi.
Hành Dương Sắc ngắm nhìn Nhược Oải Phi một chút rồi nói: "Oải Phi, hôm khác ta lại đến thăm nàng." Hắn ta nói xong lập tức rời đi không lưu luyến. Nhược Oải Phi mở mắt, mắt nhìn bóng người sau cửa sổ rời đi. Xin lỗi, ta chỉ đành lợi dụng người thôi.
...
Bầu trời đã nắng trở lại, mưa tạnh hắn. Lúc này đây Hành Liên Uyên mới thôi nhìn trời. Hắn quay qua nhìn thiếu nữ đang ngủ say mà miệng vẫn lẩm bẩm: "Sẽ không tha thứ cho mỹ nam! Sẽ không..." Giọng điệu giận hờn ấy làm Hành Liên Uyên lắc đầu, bên môi hiện lên nụ cười. Xem ra hắn khổ thật rồi... nàng ấy kể cả mơ cũng không tha thứ cho hắn nữa.
Hành Liên Uyên đứng dậy, đi đến bên giường, hắn gọi: "Hoa nhi, Hoa nhi?" Đáp lại hắn là cái tay định đánh lên của Hình Hoa Hoa, may hắn nhanh tay cản lại nếu không gương mặt đẹp của hắn sẽ in dấu tay của nàng.
Hành Liên Uyên gọi mãi không được đành tự mình nâng Hình Hoa Hoa dậy, lại bế ngang người nàng lên, cho đâu nàng ngả vào vai mình rồi bế đi ra khỏi nhà gỗ. Vừa mở cửa thì cảnh tượng Ám vệ của mình thân ướt sũng nằm dưới đất phơi nắng đập vào mắt Hành Liên Uyên.
Hành Liên Uyên: "..." Hết lời để tả tâm trạng hắn lúc này.
Dạ Di nằm trong nắng: "..." Vương gia, chuyện này bình thường như quần áo vừa giặt xong thì phải phơi nắng, huống chi thuộc hạ không thể cởi trần ra được, đành phơi luôn người thôi.
Hành Liên Uyên thu ánh mắt nhìn Dạ Di, bước chân về phía chiếc xe ngựa đã chờ lâu ở trước mặt. Đặt Hình Hoa Hoa lên xe ngựa một cách cẩn thận, hắn mới an vị ngồi xuống, còn Hình Hoa Hoa vẫn ngủ như heo đã chết.
...
Hình Hoa Hoa tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Nàng mệt mỏi vươn vai rồi đột nhiên khựng lại. Nàng hôm qua cùng hắn đi rừng, núi dạo chơi... sau đó tới ngôi nhà, sấm sét bất chợt kéo tới, nàng sợ quá tí thì ngã, nhờ hắn kéo lại nên mới không ngã... Sau đó trời đổ mưa, hắn mang nàng vào trong nhà gỗ, nàng sau đó nữa ngủ thiếp đi trong lòng hắn thì phải.
Nghĩ tới đây Hình Hoa Hoa cười, mặt hơi hồng lên. Hôm qua hắn đưa nàng về, nàng tỉnh lại, chỉ là vẫn mơ mơ màng màng.
[Để Cử + Cmt +Theo dõi truyện để ta có thêm động lực, nhớ để lại dấu vết bằng cmt để ta biết nhé! Nhớ soi lỗi chính tả cho ta!]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]