Nữ nhân đó là Nhược Oải Phi, nữ nhi Binh Bộ Thượng Thư, vị tiểu thư được sủng ái nhất, ba năm trước mất tích. Nhược Oải Phi xinh đẹp như tiên nữ, từng được gọi là Uyên vương phi tương lai, với Uyên vương gia xứng đôi vừa lứa, tiếc thay Nhược Oải Phi ngày ấy bị mất đi trong sạch, đã thất thân, Nhược Oải Phi thấy mình không còn xứng với Uyên vương gia nữa nên đã rời đi, khi tin truyền ra ngoài thì là mất tích. Từ đó mọi người cho hai người là đôi uyên ương bị trời chia rẽ.
Nhược Oải Phi nâng mắt, trong mắt mê ly đã chảy ra giọt nước mắt... một giọt nước mắt chất chứa vui buồn lẫn lộn. Liên Uyên, huynh đã quên được ta, có một người cho mình rồi? Nhưng sao nhanh thế? Nhanh đến nỗi ta chưa kịp phũ bỏ hết rằng ta tiếc nuối, ta còn nhung nhớ huynh.
Hành Dương Sắc ngồi trước mặt Nhược Oải Phi, bàn tay hắn ta nâng cằm Nhược Oải Phi lên, trầm thấp nói ; "Oải Phi, nàng làm cái gì cũng đẹp đến mê mẩn, kể cả khóc. Mỹ nhân rơi lệ lòng ta thương xót mà đẹp mắt đến không rời được, nàng rơi lệ vì hắn càng đẹp hơn." Hành Dương Sắc nói xong, hắn ta khẽ hôn lên giọt lệ vương trên bờ má Nhược Oải Phi.
Nhược Oải Phi nhắm mắt. Nàng ta không muốn thấy nam nhân độc ác hủy đi trong sạch, bắt nhốt, khiến nàng ta không thể nói trong suốt ba năm. Nàng ta như sủng vật, còn kém hơn cả sủng vật.
Hành Dương Sắc như đã quen với thái độ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-duu-ta-thanh-vuong-phi-roi-2/2511304/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.