Đã được 5 ngày Thiên Thanh Nguyệt đến đây, ngày ngày nàng bị hài tử này ôm không buông tay, lúc ăn, lúc tắm, lúc ngủ...đều không buông nàng. Làm Thiên Thanh Nguyệt không biết nên cười hay nên khóc. Nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười của hài tử này, bất giác nàng cũng mỉm cười theo mặc dù nhóc đó không thấy được.
Hài tử này theo nàng thấy rất đặc biệt, từ khi sinh ra đến giờ cũng không khóc không quấy, ngoại trừ việc nếu lấy đi con búp bê là nàng thì đứa nhỏ sẽ khóc thét không dứt cho đến khi trả con búp bê mới thôi.
Và cũng không biết từ lúc nào, nàng lại thích nhìn đôi mắt màu tím đó như vậy, cũng không biết từ lúc nào lại tham luyến sự ấm áp từ đôi bàn tay nhỏ bé kia. Có lẽ do trước đây nàng chưa từng có được sự ấm áp như vậy. Sự ấm áp đó như ánh dương soi vào lòng Thiên Thanh Nguyệt làm nàng chỉ muốn giam mình trong đó, vì từ trước tới nay thứ nàng nhận được chỉ có ranh giới giữa sống và chết, cho dù là bác sĩ nàng cũng chỉ nhận được sự lạnh nhạt từ những người đồng nghiệp và những bệnh nhân, chưa ai từng cho nàng sự ấm áp này.
Nàng muốn bảo vệ nó, bảo vệ hài tử này, bảo vệ sự ấm áp này. Nàng không muốn hài tử này phải chịu đựng kinh miệt từ người khác, nhưng nàng có thể sao? Khi nàng chỉ là một con búp bê vô tri vô giác, chưa bao giờ Thiên Thanh Nguyệt cảm thấy thất bại và hận bản thân mình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-dinh-nhan-duyen-nuong-tu-la-bup-be/2310509/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.