Ôm Thiên Thanh Nguyệt trong lòng, không biết từ lúc nào mà tiểu Dương đã thiết đi. Nghe tiếng thở đều đều của đệ ấy mà nàng cảm thấy nhói lòng.
Bỗng nhiên, không gian xung quanh nàng như bị bẻ cong. Mặt đất khô cằn, nứt nẻ dần mọc ra những bụi cây, từ đất, những cái cây cổ thụ nhanh chóng lớn dần. Chỉ trong chốc lát, tiểu Dương và nàng đã bị bao phủ xung quanh, mọi thứ cứ thế diễn ra trong tĩnh lặng. Nơi này đúng là thần bí hơn nàng tưởng rất nhiều.
Chú ý lắng nghe những động tĩnh xung quanh, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây, có vẻ vẫn chưa có gì xảy ra. Không biết qua bao lâu, những tia sáng mặt trời dần xuất hiện, bỗng nhiên "soạt soạt soạt" những tiếng động từ phía xa làm nàng cảnh giác.
Tiểu Dương bỗng chốc mở mắt tỉnh táo, cho nàng vào ngực áo rồi nhanh chóng phi thân lên cây. Giờ hắn mới chí ý, đây là nơi nào, rừng sao? Tại sao hắn lại ở đây?
"Soạt soạt soạt" tiếng động càng lúc càng gần, đôi mắt hắn lạnh đi, nhìn xuống dưới. Từ những bụi rậm tràn ra hàng ngàn con rắn lớn nhỏ, bọn chúng nhanh chóng bò về phía trước. Thấy đàn rắn, nàng ngạc nhiên, rắn độc, nhiều như vậy, bọn chúng dường như đang bò về một hướng.
Tiểu Dương như cũng chú ý về điểm này, nhìn theo hướng chúng bò, đứng trên cây cao, hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh phía trước. Đó là..., bọn chúng đang lao mình xuống vực.
Đột nhiên, tiểu Dương phi thân nhảy khỏi đó, dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-dinh-nhan-duyen-nuong-tu-la-bup-be/2310484/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.