“Mặc quần áo lại.” Vẻ mặt Doãn Bích Giới lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mắt, còn chưa mở miệng nói thì chợt nghe một câu tiếng Anh vô cùng lạnh băng của Kha Khinh Đằng. Động tác cởi quần của Jaa, theo lời của anh mà dừng một chút. Anh chẳng phải không nhìn thấy sao? Vậy làm sao anh biết Jaa đang cởi quần áo? Cô vừa nhẹ nhàng lui về phía sau cửa, vừa nhìn kỹ đôi mắt anh. Nhưng cô khó hiểu mà phát hiện ra, đôi mắt anh trông vẻ không có tiêu điểm, dường như thị lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ. “Kha tiên sinh.” Lúc này Jaa đột nhiên mở miệng, động tác trên tay tiếp tục, “Tôi biết anh cần, hơn nữa, cô gái đồng hành với anh hẳn là không giúp được anh.” Bởi vì Jaa nói tiếng Anh, cho dù trúc trắc, cô cũng có thể nghe hiểu. Vì thế những lời này vừa thốt ra, trong lồng ngực cô lập tức cuồn cuộn lửa giận. Tốt lắm, tối hôm qua cô còn động lòng xót thương muốn giải cứu đối tượng, sáng sớm hôm nay lại bắt đầu đem bàn tính gõ trên đầu cô? Còn nói cô không giúp được Kha Khinh Đằng, lời này quả thực nhất tiễn song điêu, vừa tô bóng giữa cô và anh không có tình cảm, vừa tô bóng năng lực của cô không thể thoả mãn anh. Như vậy anh sẽ trả lời thế nào? Cô vốn muốn tự mình mở miệng đánh trả Jaa, nhưng hiện tại, cô lại đột nhiên rất muốn nghe anh trả lời thế nào. “Là một người đàn ông bình thường, quả thực tôi cần.” Ánh mặt trời giữa trưa ở Nam Sudan chiếu vào gương mặt anh càng lộ vẻ anh tuấn hơn, “Nhưng đáng tiếc, chỉ có cô gái đồng hành với tôi mới có thể giúp được tôi.” “Vì sao?” Jaa ngược lại đầy hứng thú, “Không có đàn ông nào muốn cự tuyệt đồ đưa đến tận cửa, tôi và cô ta cùng là phụ nữ.” Doãn Bích Giới cách cánh cửa trông thấy đôi môi mỏng khẽ khép mở, “Chứng ghét phụ nữ.” Jaa hình như nghe không hiểu, qua vài giây mới thử hỏi, “Anh không thích phụ nữ, anh thích đàn ông ư?” ... Cô nghe được thiếu chút nữa đã bị sặc. Coi như hết, thích đàn ông chuyện như vậy, có lẽ đổi là hoa hồ điệp Phong Trác Luân diêm dúa lẳng lơ thì còn có thể, nhưng Kha Khinh Đằng, từ trong xương cốt chính là một người đàn ông vô cùng bảo thủ truyền thống lại hết sức cường thế. Lúc này Kha Khinh Đằng hiển nhiên đã chẳng còn kiên nhẫn, chỉ thấy anh không trả lời, mà nhíu mày lại, bưng đồ trong tay, lách qua Jaa ở trước mặt một cách chính xác rồi hướng đến cửa. “Anh yêu cô ta sao?” Đáy mắt Jaa lúc này hiện lên một tia sáng, cô ta nhặt quần áo từ trên mặt đất lên, lại mở miệng, “Yêu và tình dục kỳ thật có thể tách ra, với tôi mà nói, tôi chỉ cần tiền và tình dục.” Anh thoáng dừng lại bước chân, tiếng nói lạnh lùng rõ ràng từng chữ, “Với tôi mà nói, hai thứ này là nhất thể, về phần vấn đề thứ nhất, cô có thể trực tiếp hỏi cô ấy.” Trái tim Doãn Bích Giới đập mạnh. Cho dù biết anh có chứng ghét phụ nữ và nghiện sạch sẽ, cô vẫn kinh ngạc với sự cự tuyệt từ đầu đến cuối một cách nhanh nhẹn của anh. Cho đến khi cô vẫn còn ngơ ngác với câu trả lời của anh mà đứng tại chỗ, thì anh đã đi ra cửa. “Nhớ rõ, trả lời thật tốt.” Lúc anh đi qua người cô, cô trơ mắt nhìn anh hướng đến phía mình, nghiêng người rồi nhẹ nhàng ném ra một câu. Sau đó, anh ung dung bước đến cạnh bàn, khoé miệng thấp thoáng cong lên. …Rốt cuộc lúc nào anh đã phát hiện ra cô ở ngoài cửa? Tâm trạng trở lại bình thường, lúc này cô cất bước vào phòng bếp. Jaa vẫn còn đứng ở phòng bếp vừa mới mặc quần áo xong, đang cài khuy áo, lúc quay đầu lại thì bốn mắt nhìn nhau với cô. Jaa nhìn thấy cô thì ngẩn ra, hình như hiểu được cô đã trông thấy cảnh tượng vừa rồi, nhưng cô ta không chút hoang mang, cũng không có ý hối hận, chỉ nhìn cô nói, “Tôi sẽ không xin lỗi cô.” “Tôi cũng không cần cô xin lỗi.” Cô bình tĩnh nhìn lại. Có lẽ Jaa không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, ngơ ngác vài giây, cô ta mới nói, “Cho nên, cô không yêu anh ta, nhưng anh ta yêu cô?” Chữ kia được Jaa dễ dàng nói ra miệng, ngược lại khiến cô có chút khó chịu không thể nói rõ. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, tình cảm của cô, hoặc là nói tình cảm giữa bọn họ, có thể liên kết với chữ kia. “Cho dù anh ta có yêu tôi hay không,” sau vài giây trầm mặc, cô thẳng lưng, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, “Ít nhất, anh ta sẽ không cần sự giúp đỡ của người phụ nữ khác.” Jaa nhìn mặt cô, hồi lâu sau cười cười, “Anh ta tự tay nấu bữa sáng cho cô.” Cô không nói gì. “Cô rất may mắn.” Lúc này Jaa xoay người bắt đầu thu dọn bếp lò, “Anh ta có thể chống lại sự cám dỗ, bởi vì đối với anh ta mà nói, ngoài cô ra thì tất cả cám dỗ trên thế gian này không hề hấp dẫn.” Cô đối với anh là sự cám dỗ duy nhất có hiệu lực. Những lời này từ trong miệng của một người xa lạ như Jaa nói ra, hiệu quả lại đạt đến gấp trăm lần. Doãn Bích Giới đứng tại chỗ, trong lúc này cô khó bình tĩnh trở lại, suy nghĩ hai giây, cô bước ra phòng bếp, đến phía bên cạnh bàn. Kha Khinh Đằng đang ăn bữa sáng, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, đặt trước mặt cô là món anh còn sót lại do anh nấu, hợp với khẩu vị bữa sáng của cô. “Ở sân sau có nước sạch.” Lúc này anh đột nhiên mở miệng. Cô ngẩn ra, vừa bắt đầu cúi xuống ăn bữa sáng vừa nói, “Bây giờ tôi không khát nước.” “Không phải dùng để uống nước.” Chỉ thấy anh chậm rãi tựa lưng vào ghế, trong tiếng nói lại mang theo sự biếng nhác, “Là dùng để tắm rửa.” Cô ngẩng đầu liếc anh, liền thấy lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng của anh hiện lên một tia nhàn nhã tự đắc. Tên gian thương này. … Có lẽ là vì buổi sáng trải qua cảnh tượng anh cự tuyệt Jaa, có thể là bị bữa sáng ân huệ của anh, cũng có thể là suy nghĩ của cô nảy sinh hỗn loạn, cô lại thật sự không từ chối yêu cầu giúp anh tắm rửa. Ăn xong bữa sáng, tự cô tắm rửa trước rồi mới mở cửa ra, lấy một cái ghế đến sân sau, để anh ngồi xuống. “Ở trong tình trạng mù, anh chạy xe như gió bỏ rơi bọn SWAT, hơn nữa giúp binh lính Nam Sudan tìm được kẻ phản bội.” Gương mặt cô không thay đổi mà giúp anh cởi áo. “Còn cùng em dùng thế thứ nhất của Xuân cung đồ trong rừng rậm.” Anh mặc cô làm, thấp giọng hỏi, “Vì vậy, em muốn chứng minh cái gì?” Cô hít một hơi thật sâu, động tác cởi dây nịt quần tây của anh hơi thô bạo, tức giận nói, “Cho nên vì sao anh không tự mình tắm rửa?” “Cho dù anh ta có yêu tôi hay không, ít nhất, anh ta sẽ không cần sự giúp đỡ của người phụ nữ khác.” Anh thong thả lặp lại lời cô đã nói với Jaa, “Vì vậy chính miệng em thừa nhận, tôi chỉ cần sự giúp đỡ của em.” Doãn Bích Giới bị thính lực chết tiệt vô cùng tốt của anh làm cô á khẩu không trả lời được, cô vừa khắc chế bản thân đừng có ý tưởng dư thừa khác, vừa xao lãng giúp anh cởi quần tây. Cô còn nhớ một lần tắm rửa ở sa mạc Ai Cập, hơn nữa trong quá trình anh có “lòng tốt” giúp cô tắm rửa, bọn họ còn ở giếng nước làm một hồi. Lấy khăn thấm nước, cô vén mái tóc dài ra sau tai, rồi khom lưng bắt đầu giúp anh lau người. “Lần sau, đừng lúc nào cũng mặc màu đen.” Khi lau đến ngực anh, cô bỗng nhiên nghe anh nói vậy. Suy nghĩ hai giây, cô cúi đầu, nhìn đến quần áo hơi lỏng lẻo của mình lộ ra nội y màu đen, nhất thời hiểu rõ, “Thị lực của anh đã khôi phục?!” “Không có.” Thần sắc anh trấn tĩnh, “Trước khi đến chỗ bán đấu giá, tôi đã từng thấy ở biệt thự của Hedda.” Đối với lý do thoái thác của anh, cô nửa tin nửa ngờ, cẩn thận nhìn chăm chú mắt anh một lúc, cô vẫn không phát hiện ra manh mối gì. “Còn nữa, quần lót, lần sau có thể thử quần chữ ‘T’ một lần.” Không đợi cô nói chuyện, anh lại mở miệng nhẹ nhàng như mây gió, “Lúc nào em cũng mặc màu đen.” Doãn Bích Giới bị một câu này của anh chọc giận, “Bộp” một tiếng ném khăn ướt lên vai anh, “Vậy xin hỏi hiện tại anh có thấy rõ nét mặt của tôi không?! Muốn tôi thay đổi nét mặt không hả?” Khoé miệng anh từ từ cong lên, vừa định muốn nói gì thì anh đột nhiên nhíu mày, từ trên ghế đứng lên. “Sao thế?” Anh làm cô hoảng sợ. “Có người qua đây.” Anh nhanh chóng mặc quần tây, khoác áo vào, “Đi.” Cô không nói gì, biết anh sẽ không vui đùa với loại chuyện thế này, cô đi trước một bước muốn mở cửa ra. “Không đi cửa này.” Anh giữ cổ tay cô, “Bên ngoài sân sau là cái gì?” Cô quay đầu lướt nhìn qua, “Vài căn nhà rải rác.” “Ra hàng rào, đi vòng ngoài.” Anh nói với cô. Cô không nói hai lời, kéo cánh tay anh đi vòng ra ngoài, vượt qua hàng rào. Ngay lúc bọn họ vừa vượt qua hàng rào, cửa sân sau liền lập tức phá mạnh ra. “Đội trưởng, bọn chúng ở đây!” Quả nhiên, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc của đặc công SWAT, Doãn Bích Giới ngây người, gần như dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước. “Sau khi chạy 200 mét, trước mắt em sẽ xuất hiện chỗ ở tạm thời lớn nhất của bọn họ ở nơi này.” Trong tiếng gió gào thét, thanh âm của Kha Khinh Đằng vang lên bên tai cô, “Sau đó…” “Chạy vào, tranh thủ kéo dài thời gian.” Cô cong khoé miệng, nói ra chính xác lời anh muốn nói. Cô không nhìn thấy, nghe xong câu nói kia của cô, người ở phía sau bị cô kéo đi, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng hoàn toàn khác với trước kia, thậm chí có chút biểu tình có thể nói là dịu dàng. Cùng lúc đó, người của SWAT đang được Robinson dẫn đầu, chạy theo sát phía sau họ, thậm chí có vài người đặc công đã nổ súng cảnh cáo, dân chạy nạn Nam Sudan ở bên cạnh hình như bị cảnh tượng như vậy doạ choáng váng, giống như mất hồn chạy tan tác khắp nơi, ngược lại đã mở một con đường trống trải cho bọn họ. Doãn Bích Giới nhanh chóng làm theo lời Kha Khinh Đằng đến chỗ kia, cô không chút do dự mà vén mành vải lên, vọt vào bên trong. Trong đây không ít dân tị nạn, những người đó hình như đang chuẩn bị ăn trưa, nhìn thấy bọn họ vọt vào như vậy đều hoảng sợ. Doãn Bích Giới kéo Kha Khinh Đằng vừa chạy vừa nhanh trí di chuyển, lúc này cô vươn tay nắm lấy hai chàng trai tị nạn trẻ tuổi, trong ánh mắt khiếp sợ của đối phương, cô không nói gì đã cởi áo khoác của bọn họ ra. “Cám ơn!” Cô dùng tiếng Anh lưu loát nói một tiếng cám ơn, cũng chẳng quản bọn họ có hiểu hay không, sau khi tự cô mặc một cái vào, thì liền giúp Kha Khinh Đằng mặc chiếc kia lên. Anh hình như hiểu được mục đích của cô, trong tiếng nói trầm thấp có một tia tán thưởng, “Rất thông minh.” “Kha Khinh Đằng.” Truy binh SWAT cũng đã vọt vào tới nơi, cô kéo anh tách ra dòng người, chạy đến một cánh cửa khác, “Nhớ kỹ, bây giờ tôi không dựa vào anh, là tôi dẫn dắt anh.” Chạy ra khỏi chỗ kia, ánh mắt trời chiếu nghiêng vào mặt cô, rọi lên vẻ mặt cô không có chút hoang mang mà lại nắm chắc thắng lợi. Thực ra cô rất giống anh. Trong xương cốt cô là người hết sức tự tin, chẳng qua ở bên cạnh anh nên mới có thể che giấu tia sáng trên người cô. Vì vậy, cô nhất định có thể giống như anh đưa cô chạy ra cảnh nguy hiểm, dẫn anh thoát khỏi thiên la địa võng. Đường nhìn tập trung, đáy mắt cô lúc này hiện lên ý cười, “Trời cũng giúp tôi.” Chỉ nhìn thấy ở phía trước đúng lúc có một số dân tị nạn trẻ tuổi đang vây quanh lửa trại cùng nhảy múa vũ điệu thuở xưa. Kha Khinh Đằng hình như cũng nghe thấy âm thanh này, anh nhanh chóng đưa ra đánh giá đối với bốn chữ kia của cô, “Hoàn toàn chính xác.” “Anh biết nhảy múa không?” Cô kéo anh đi qua dòng người, chạy về phía những người trẻ tuổi đang nhảy múa. “Em nên rõ ràng.” Anh thản nhiên trả lời. “Tôi hỏi là, ngay cả điệu múa thuở xưa của Châu Phi anh cũng biết sao?” Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, cô đã kéo anh đi vào nhóm người nhảy múa, cô nhanh chóng nhìn thoáng qua những người khác, liền lắc lư tư thế nhảy múa giống họ, một tay anh vươn ra nhẹ nhàng khoát bên hông cô. “Em nói sao.” Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, lúc này chợt vươn tay đến sau cổ cô, kéo chiếc mũ ở đằng sau áo khoác kia lên, đội trên đầu cô. Doãn Bích Giới không chú ý động tác của anh, ánh mắt cô vẫn chuyên chú nhìn phía sau anh, rất nhanh sau đó, cô trông thấy khuôn mặt u ám của Robinson, còn có bóng dáng của các đặc công SWAT khác. Cô có thể tưởng tượng được, nhóm dân tị nạn nhất định sẽ rất sợ những đặc công này, tiếp theo dựa vào mệnh lệnh của SWAT mà phân tán và kiểm tra từng người một, cứ như vậy, Robinson sẽ tìm ra bọn họ. Cô nhanh chóng động não, hồi lâu sau thu hồi ánh mắt, vừa định nói gì với anh thì thấy anh cũng kéo mũ mình lên, trong ánh nắng chói mắt, anh cúi đầu khẽ hôn cô. “Nếu có thể luôn cùng em chạy trốn như vậy, đó nhất định là một chuyện rất lãng mạn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]