Không rõ liệu cô có nghe thấy những lời ấy hay không nhưng sau khi anh dứt lời, cô thật sự tiếp tục say giấc nồng. Môi anh hơi cong lên đặt một nụ hôn lên trán cô rồi rời đi.
Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào phòng qua khe rèm. Cảnh Thù đưa tay chặn ánh nắng chói mắt ấy lại. Đôi mắt đào hoa lấp lánh liếc nhìn một vòng xung quanh, đuôi mắt cong lên một cách tự nhiên, từng cái nhấc tay hay bước chân của cô đều phong tình chết người.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Cảnh Thù mở cửa, việc đầu tiên làm là nhìn sang căn phòng kế bên. Cửa phòng vẫn đóng chặt, tim cô đập nhanh thêm mấy nhịp, dường như tất thảy những chuyện xảy ra ngày hôm qua đều chỉ là một giấc mơ. Cô nắm chặt tay, không dám đi gõ cửa.
"Em dậy rồi à?" Kỉ Ngôn Thanh đứng ở đầu cầu thang nhìn cô, gương mặt anh vẫn hiền hòa tuấn mĩ như hôm qua. "Đi ăn sáng thôi."
"Vâng." Cảnh Thù chạy gần về phía anh, trên mặt không nén nổi sự hạnh phúc.
Kỉ Ngôn Thanh nhíu mày, trong đôi mắt sắc sảo của anh lúc này toán sự dè dặt. Anh nhanh chóng bước về trước mấy bước, giữ chắc eo Cảnh Thù lại.
"Đi chậm thôi, em lại quên đi dép rồi." Anh trực tiếp ôm eo nhấc bổng cô lên, đặt cô ngồi lên ghế sau đó đi lấy dép cho cô. Cảnh Thù thấy anh chạy đến gần cửa ra vào, nhấc một đôi dép lê màu xanh đáng yêu lên rồi bước nhanh trở lại, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-con-do-mua-em-chua-quen-nguoi/2620417/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.