Nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của anh, trong mắt Cảnh Thù dần ngập tràn ý cười. Thực ra cô luôn tin tưởng anh, kiếp trước hai người ở bên nhau mười năm, suốt mười năm ấy anh luôn đối xử rất tốt với cô. Dù nay Cảnh Thù sống lại mười năm trước thì Kỉ Ngôn Thanh vẫn là Kỉ Ngôn Thanh.
Nhưng cô tin anh là một chuyện, được nghe anh đích thân nói ra lời ấy mới thật yên lòng làm sao. Đồng thời trải qua việc lần này với Lâm Vịnh Tuyết, cô càng hiểu thêm về sự ưu tú của anh. Một người tới đâu cũng được săn đón như anh lại chấp nhận tất cả để ở bên cô, bảo vệ cô. Cô không thể phủ nhận, dù Kỉ Ngôn Thanh mang giông bão đến đời cô, anh cũng là người che chắn cô khỏi sương giá cuộc đời.
"Anh Kỉ này, em muốn làm một việc."
Khuôn mặt Cảnh Thù so với bàn tay Kỉ Ngôn Thanh trông thật nhỏ bé, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía anh, dáng vẻ này ai có thể nỡ lòng từ chối.
Hầu kết Kỉ Ngôn Thanh hơi động đậy, đôi mắt như sâu hơn: "Chuyện gì?"
"Anh nhắm mắt lại đi đã."
Kỉ Ngôn Thanh quan sát nụ cười tươi tắn của cô, sau đó anh chậm rãi nhắm mắt lại. Cảnh Thù chầm chậm tiến sát gần anh, dần cảm nhận được hơi thở của người đối diện. Nhịp tim đập liên hồi, đôi môi hai người chạm vào nhau. Khi hơi thở giao hòa, nhịp thở của Kỉ Ngôn Thanh đột ngột dừng lại. Khi Cảnh Thù định lùi lại, anh lập tức mở to đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-con-do-mua-em-chua-quen-nguoi/2620393/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.