9 giờ tối ngày hôm sau, phim trường còn chưa được nghỉ. Cung Kiêu đi vào phim trường, muốn xem thử có chỗ nào cần anh giúp đỡ gì không.
Đường Diệc Soái có vẻ như đang gọi điện cho biên kịch, đang thương lượng một lời thoại, nhíu mày: "Anh là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa đây, hiệu quả của lời thoại này lúc diễn không tốt, nói thế nào cũng có vẻ giả, không có tính khẩu ngữ, anh không tin mai đến đây tự nghe thử đi."
Nhân viên công tác đang phân phát cho mọi người nước và một ít đồ ăn vặt buổi đêm, nhìn thấy Cung Kiêu đang dạo quanh, liền chuyển một lốc nước cho anh, nhờ anh phát cho nhóm bên kia của đoàn phim.
Cung Kiêu không thể quấy rầy Đường Diệc Soái đang nói chuyện điện thoại, chỉ lắc lắc chai nước khoáng trước mặt hắn, đặt xuống mặt bàn. Đường Diệc Soái một tay cầm điện thoại, một tay khác vặn vặn trong không trung, ý bảo Cung Kiêu vặn nắp bình nước ra cho hắn.
Đối diện với sự sai bảo của Đường Diệc Soái, Cung Kiêu bĩu môi, vặn ra đưa cho hắn. Đường Diệc Soái duỗi tay nhận lấy, ngửa đầu uống một hớp lớn, tiếp tục thảo luận với biên kịch chuyện lời thoại.
Không lâu sau, Đường Diệc Soái cúp điện thoại, Cung Kiêu đột nhiên nhớ tới bộ phim xem hôm qua, tò mò hỏi: "Đạo diễn Đường, sao anh không làm diễn viên tiếp vậy?"
Đường Diệc Soái tất nhiên có dáng vẻ xuất chúng, đứng giữa đoàn phim, chỉ sợ không ai nghĩ hắn là một đạo diễn. Chuyện hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc/240146/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.