Dinh thự Phượng Hoàng,
Tại phòng ngủ mà Diệp Hoan đang bị giam lỏng.
Choang!
"Cút, tất cả các người cút hết cho tôi."
Diệp Hoan tức giận hất đổ tất cả đồ đạc trong phòng, ngay cả đồ ăn người hầu đem tới cô cũng thẳng tay ném chúng xuống đất. Đám người hầu khó xử nhìn nhau, vẫn cố gắng khuyên nhủ cô:
"Diệp tiểu thư, nếu cô còn đập đồ nữa e là thiếu gia sẽ nổi giận đấy ạ."
"Mặc kệ anh ta. Anh ta nổi giận thì mặc xác anh ta."
Đúng lúc đó, Ngôn Thần bước vào trong phòng. Người hầu nhìn thấy anh đã tự động di chuyển ra ngoài. Còn Diệp Hoan, cô vẫn tiếp tục đập đồ trong phòng, mặc kệ có sự xuất hiện của Ngôn Thần ở đây.
Ngôn Thần nhìn từng món đồ đạc bị cô ném rơi vỡ xuống đất, cơn thịnh nộ cũng sắp sửa bùng lên. Anh trừng mắt nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô quát tháo:
"Diệp Hoan, em đang làm cái quái gì vậy hả?"
"Thả ra. Anh mù sao? Không thấy tôi đang đập đồ à?"
Hai mắt của Diệp Hoan đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Thân thể cô đã gầy đi chút ít, mấy ngày nay cô không chịu ăn hột cơm nào cả. Người hầu mang cơm vào đều bị cô ném đi, cứ như vậy mọi chuyện đã trở thành một vòng tuần hoàn.
"Em định làm loạn sao? Em tưởng tôi không dám làm gì em à?"
"Ha…nếu vậy thì Ngôn đại chủ, anh mau giết tôi đi, giết tôi để cho anh được hả dạ."
Diệp Hoan nhướn cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2812272/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.