Chương trước
Chương sau
Dinh thự Phượng Hoàng,

Tại phòng ngủ mà Diệp Hoan đang bị giam lỏng.

Choang!

"Cút, tất cả các người cút hết cho tôi."

Diệp Hoan tức giận hất đổ tất cả đồ đạc trong phòng, ngay cả đồ ăn người hầu đem tới cô cũng thẳng tay ném chúng xuống đất. Đám người hầu khó xử nhìn nhau, vẫn cố gắng khuyên nhủ cô:

"Diệp tiểu thư, nếu cô còn đập đồ nữa e là thiếu gia sẽ nổi giận đấy ạ."

"Mặc kệ anh ta. Anh ta nổi giận thì mặc xác anh ta."

Đúng lúc đó, Ngôn Thần bước vào trong phòng. Người hầu nhìn thấy anh đã tự động di chuyển ra ngoài. Còn Diệp Hoan, cô vẫn tiếp tục đập đồ trong phòng, mặc kệ có sự xuất hiện của Ngôn Thần ở đây.

Ngôn Thần nhìn từng món đồ đạc bị cô ném rơi vỡ xuống đất, cơn thịnh nộ cũng sắp sửa bùng lên. Anh trừng mắt nhìn cô, nắm chặt lấy tay cô quát tháo:

"Diệp Hoan, em đang làm cái quái gì vậy hả?"

"Thả ra. Anh mù sao? Không thấy tôi đang đập đồ à?"

Hai mắt của Diệp Hoan đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Thân thể cô đã gầy đi chút ít, mấy ngày nay cô không chịu ăn hột cơm nào cả. Người hầu mang cơm vào đều bị cô ném đi, cứ như vậy mọi chuyện đã trở thành một vòng tuần hoàn.

"Em định làm loạn sao? Em tưởng tôi không dám làm gì em à?"

"Ha…nếu vậy thì Ngôn đại chủ, anh mau giết tôi đi, giết tôi để cho anh được hả dạ."

Diệp Hoan nhướn cổ lên, nhìn chằm chằm vào anh với con mắt giận dữ. Chưa bao giờ anh thấy cô hành xử kích động như vậy, có lẽ cô tưởng anh thật sự đã giết hại Lăng Việt nên mới căm phẫn tới vậy.

"Sao hả? Anh không giết tôi sao?"

"Đủ rồi đấy Diệp Hoan. Đừng làm loạn nữa, không thì đừng trách tôi."

"Không phải anh coi trọng tòa dinh thự này lắm sao? Vậy tôi sẽ đập nát nó, phá hủy nó cho anh coi."

"Tôi nói cho em biết. Cho dù em có đập hết đồ trong phòng này thì Lăng Việt...vẫn phải chết."

Thì ra Lăng Việt vẫn chưa bị anh xử lý, nghe được câu nói này Diệp Hoan bỗng dưng thay đổi 180 độ. Cô vội vã lao tới chỗ Ngôn Thần, cản bước chân của anh và nói:

"Anh…anh sẽ không giết anh ấy chứ?"

"Tôi vừa nói rồi, tôi vẫn phải giết chết hắn."

"Không được. Ngôn Thần, chỉ cần bây giờ anh tha cho Lăng Việt thì anh muốn gì tôi cũng sẽ làm."

Ngôn Thần nhếch miệng cười, anh nhắm mắt lại ngạo mạn nói với cô:

"Nếu tôi nói tôi muốn em hôn tôi thì…"

Chưa kịp nghe hết câu, Diệp Hoan đã nắm lấy cà vạt của anh, kiễng chân lên tặng anh một nụ hôn. Đây là lần đầu tiên Ngôn Thần được cô chủ động hôn, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn lúc bình thường, hai má của Ngôn Thần bỗng dưng đỏ ửng.

"Tôi đã hôn anh rồi."

"Hừ…em tưởng một nụ hôn sẽ làm tôi đổi ý à?"

"Ngôn Thần, anh…"



"Ngoan ngoãn ở trong phòng này đi, đừng làm loạn nữa."

Ngôn Thần bước ra khỏi phòng của cô sau đó thì đóng cửa lại. Diệp Hoan cũng ngưng đập đồ đạc, cô ngồi phịch xuống giường vì bản thân cũng đã quá mệt mỏi. Mái tóc dài đen rũ xuống gương mặt tiều tụy, cô thở dài:

"Không biết Ngôn Thần có tha cho Lăng Việt không nữa?"

Trong khi đó, ai kia vẫn còn cảm thấy hạnh phúc vì nụ hôn ban nãy. Nhưng một nụ hôn của cô vẫn chưa đủ để khiến anh dừng việc hủy hoại Lăng Việt lại. Một ngày Lăng Việt còn sống tức là một ngày Diệp Hoan chưa ngừng thương nhớ hắn ta.



Sáng hôm sau,

Trước cửa dinh thự Phượng Hoàng, đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ. Trên tay cô ấy còn cầm một tờ giấy, có lẽ là ai đó đã đưa địa chỉ này cho cô gái ấy tới đây.

Ting toong!

Tay cô gái ấy run run khi quyết định bấm chuông cửa, dinh thự Phượng Hoàng không phải là nơi ai muốn tới thì tới được.

"Cô là ai?"

Người ra mở cửa là vệ sĩ của dinh thự, anh ta phụ trách quản lý mở cổng của dinh thự mỗi khi có người ra vào tòa dinh thự.

"Tôi…tôi…"

"Nếu đến đây không có lý do thì đi đi, chúng tôi không rảnh tiếp những kẻ như cô."

"Chờ đã. Tên tôi là Trịnh Yên Chi, tôi biết bạn tôi đang bị giam ở đây, hãy cho tôi vào gặp cô ấy."

Thì ra cô gái trẻ ấy là Yên Chi - bạn thân của Diệp Hoan. Kể từ ngày cô bị bắt đi, Yên Chi đã không ngừng tìm kiếm cô. Phát hiện người bắt Diệp Hoan đi là chủ nhân của tòa dinh thự Phượng Hoàng, Yên Chi đã mạo hiểm hỏi người dân địa chỉ để tới đây một lần.

"Bạn cô? Bạn cô là ai?"

"Tên cô ấy là Diệp Hoan, tôi chắc chắn cô ấy đang ở đây."

Tên vệ sĩ đó vừa nghe tên Diệp Hoan là đã nhận ra. Nhưng Diệp Hoan đang bị Ngôn Thần giam lỏng trong dinh thự, anh không cho phép cô ra ngoài chứ đừng nói tới việc có thể gặp bạn.

"Cô về đi, ở đây không có ai tên Diệp Hoan."

"Đừng mà. Anh cho tôi vào đi, tôi muốn gặp cậu ấy."

Đúng lúc đó có một giọng nói vang lên. Âu Dương Vũ Thiên đứng tựa lưng vào cánh cổng, lên tiếng hỏi:

"Ồn ào quá, có chuyện gì vậy?"

Tên vệ sĩ khi nhìn thấy Âu Dương Vũ Thiên bỗng dưng trở nên khép nép:

"Âu Dương thiếu gia, cô gái này cứ khăng khăng bạn mình ở đây nên tôi đang tìm cách đuổi cô ta đi."

"Ồ, vậy sao?"

Âu Dương Vũ Thiên ngó đầu ra ngoài. Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt vô cùng dễ thương của Yên Chi, Âu Dương Vũ Thiên đã nảy ra một ý định muốn trêu đùa cô gái này một chút.

"Mỹ nhân, cô tới tìm ai?"

"Tôi…tôi tới tìm…bạn tôi."

"Bạn cô? Là ai?"



Trịnh Yên Chi phát hiện người đàn ông đang hỏi mình có thân phận vô cùng đặc biệt trong dinh thự này nên đã chủ động nhờ vả.

"Anh có thể giúp tôi được không? Tôi muốn gặp Diệp Hoan, nếu anh có thể giúp tôi, tôi sẽ báo đáp anh."

"Ồ, bạn của Diệp Hoan sao?"

"Phải…"

Âu Dương Vũ Thiên mỉm cười gian tà, anh ta vươn tay về phía trước, khẽ nâng cằm của Yên Chi lên.

"Nếu tôi giúp cô, cô sẽ báo đáp tôi thế nào?"

Nhìn ở khoảng cách gần, Âu Dương Vũ Thiên đúng thật là có sức hút. Trịnh Yên Chi nhất thời lúng túng:

"Tùy…ý anh."

"Được. Cho cô ấy vào đi, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

"Nhưng Âu Dương thiếu gia, Ngôn thiếu gia đã có lệnh là…"

"Sao hả? Sợ Ngôn Thần nhưng không sợ tôi à?"

Âu Dương Vũ Thiên trừng mắt nhìn vệ sĩ. Tuy Ngôn Thần là người có quyền to nhất trong tòa dinh thự này nhưng đám vệ sĩ cũng chẳng dám làm trái ý Âu Dương Vũ Thiên.

"À, tôi không có ý đấy thưa Âu Dương thiếu gia."

"Anh yên tâm, tôi sẽ bảo với Ngôn Thần đây là bạn của tôi, anh sẽ không bị phạt đâu."

Âu Dương Vũ Thiên nắm chặt tay Trịnh Yên Chi để kéo cô ấy vào trong. Kể từ giây phút bước chân vào tòa dinh thự này, Trịnh Yên Chi cũng giống như Diệp Hoan, có lẽ sẽ còn bị ám ảnh bởi nơi này một thời gian dài.

Hôm nay Ngôn Thần không có ở trong dinh thự nên Âu Dương Vũ Thiên như chủ nhân ở đây. Thừa cơ hội có mỹ nhân tới đây, Âu Dương Vũ Thiên đành phải ra mặt làm mấy trò quyền to chức trọng để gây chú ý với Trịnh Yên Chi.

"Cô chờ tôi ở đây nhé, phòng của Diệp Hoan ở cuối hành lang nhưng bị canh chừng nghiêm ngặt lắm. Tôi sẽ tới đó thám thính trước, nếu an toàn tôi sẽ vẫy cô tới sau."

"Được. Tôi biết rồi."

Âu Dương Vũ Thiên được thời cơ lên mặt nhưng anh ta cũng thừa biết vệ sĩ riêng của Ngôn Thần cứng đầu tới mức nào. Lần trước nhờ có chiêu ăn vạ của Ngôn Hạ mới được vào trong nhưng lần này không biết phải đối phó thế nào.

"Âu Dương thiếu gia, anh không được vào trong."

Chưa gì đã bị cản lại rồi, Âu Dương Vũ Thiên này đúng là không là gì trong mắt đám vệ sĩ riêng này.

"Tôi bảo các người tránh ra, tôi muốn vào trong gặp Diệp tiểu thư một lát."

Hai tên vệ sĩ vẫn lạnh như băng, vì là vệ sĩ riêng của Ngôn Thần nên họ không được phép nghe lời ai ngoài anh cả.

"Xin lỗi nhưng chúng tôi không thể để anh vào."

Kể ra nếu không được vào thì không còn gì nhục bằng nữa, mỹ nhân đang chờ bên ngoài, Âu Dương Vũ Thiên không thể để mất mặt như vậy. Không dùng được khẩu lệnh thì dùng bạo lực lệnh. Nói rồi, Âu Dương Vũ Thiên thẳng tay đánh ngất bọn họ sau đó thì gọi Trịnh Yên Chi tới.

"Cô mau lên đấy, tôi chỉ có thể cho hai người gặp nhau được một lát thôi."

"Cảm ơn anh, tôi sẽ báo đáp anh sau."

Trịnh Yên Chi mở cửa vào trong. Âu Dương Vũ Thiên đứng bên ngoài thở dài:

"Ngôn Thần Chết mà biết mình đánh ngất hộ vệ của cậu ta, chắc chắn sẽ nổi khùng cho xem."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.