Âu Dương Vũ Thiên nhảy cẫng lên vì đau. Ngôn Thần đúng là ra tay tàn nhẫn, vặn tay anh ta đến mức sắp gãy đôi ra luôn rồi.
"Ngôn...Ngôn Thần mau buông ra đi, đau chết tôi rồi!"
Thấy Âu Dương Vũ Thiên có vẻ không chịu được nữa, anh mới "hừ" một tiếng rồi thả tay ra. Ngôn Thần chen vào giữa Diệp Hoan và Âu Dương Vũ Thiên, tách hai người họ ra khỏi nhau, anh đưa tay véo nhẹ má của cô:
"Từ sau em không được lại gần tên Âu Dương Vũ Thiên này nghe chưa?"
Đại ma đầu nổi cơn ghen rồi…
Diệp Hoan bị anh véo má có hơi đau một chút nhưng cô vẫn gượng gật đầu. Ngôn Thần mỉm cười, buông tay ra khỏi má của cô, kéo cô đứng dậy.
"Chúng ta vào trong phòng bếp, có lẽ đầu bếp sắp sửa làm xong đồ ăn sáng cho em rồi."
"Ừm…"
Diệp Hoan lẽo đẽo đi theo Ngôn Thần, lúc rời đi cô còn ngoái đầu lại nhìn Âu Dương Vũ Thiên. Nhìn anh ta nhăn nhó mặt mày, ôm chặt cổ tay bị đau mà không khỏi buồn cười. Diệp Hoan khẽ che miệng, thận trọng để Âu Dương Vũ Thiên không phát hiện ra mình đang cười thầm. Tuy nhiên, từng nhất cử nhất động của cô đã bị anh ta đoán ra được.
Âu Dương Vũ Thiên hậm hực ngồi xuống sofa, tức giận nói lớn:
"Cái đồ có sắc quên bạn, có mới nới cũ, đại ma đầu cuồng vợ…"
Trong lúc Âu Dương Vũ Thiên đang chửi bới Ngôn Thần thì anh lại cùng Diệp Hoan vui vẻ dùng bữa ở trong phòng ăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2812256/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.