Sau khi Ngôn Thần rời đi, Diệp Hoan dường như dần rơi vào trạng thái suy sụp. Cô ngồi cuộn tròn trên giường, mặt cúi gằm xuống, hai tay siết chặt lấy nhau. Cô đang lo lắng, cô sợ…Lăng Việt sẽ bị anh giết chết.
Phượng Lao,
Lăng Việt bị người của anh trói trên khung sắt, vừa trải qua trận hành hình ban nãy, hơi thở của Lăng Việt cũng trở nên yếu ớt. Thật không ngờ, Ngôn Thần lại ra tay tàn độc như vậy, để Diệp Hoan ở bên cạnh anh đúng là một việc nguy hiểm.
"Ngôn đại chủ!"
Vệ sĩ của đại điện Phượng Hoàng canh gác ngoài Phượng Lao vừa nhìn thấy anh đã lên tiếng chào. Tiếng chào ấy đã đánh thức Lăng Việt, anh ta khẽ mở mắt, liếc nhìn ra bên ngoài.
Ngôn Thần nghiêm mặt bước vào trong, thận trọng sắn tay áo lên cao. Anh nhìn Lăng Việt một lượt, đột nhiên mỉm cười:
"Tôi đã từng cảnh cáo anh vậy mà anh lại không coi lời tôi nói ra cái gì. Dám đưa Diệp Hoan rời đi trước mặt tôi sao? Hình như anh không muốn sống rồi thì phải."
Lăng Việt ngẩng cao đầu, đối mặt với Ngôn Thần. Bản thân tuy yếu thế, có thể chết bất cứ lúc nào nhưng Lăng Việt vẫn cố gắng tấn công anh bằng những lời hết sức khinh bỉ:
"Đường đường là đại chủ của một tổ chức lớn lại đi bắt cóc vợ của người khác. Không biết đám vệ sĩ dưới trướng của anh sau khi biết chuyện này có còn coi trọng anh nữa không đây?"
Ngôn Thần trừng mắt nhìn Lăng Việt, anh túm lấy cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/troi-buoc-trai-tim-xin-hay-yeu-anh/2812243/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.